“Vợ thằng ba cũng không biết ngại mà nói tôi thiên vị, nếu thiên vị, những năm qua người tôi thiên vị nhất chính là nhà nó! Chồng nó, con trai nó ăn uống đều là thứ tốt nhất trong nhà, nó lén lút tiếp tế lương thực trong nhà cho em gái nó, có lần nào tôi không mắt nhắm mắt mở cho qua?” Mẹ Lý không nhịn được nói.
“Vậy bà công bằng một chút.” Cha Lý tức giận: “Đặc biệt là vợ thằng cả, bà cũng quan tâm một chút, tôi thấy hình như dạo này nó có tâm sự.”
Cha Lý nghĩ ngợi, hỏi: “Có phải trong nhà còn có ít phiếu vải không? Sắp vào đông rồi, nghe nói mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái, ngày mai bà vào thành phố một chuyến, mua vài cuộn vải, may mỗi người trong nhà một bộ quần áo.”
Mẹ Lý nghe vậy, may đồ mới cho mỗi người phải tốn bao nhiêu tiền? Muốn nói lại thôi: “Con gái trong nhà cũng may luôn à?”
“May hết!” Cha Lý chốt hạ, biết tâm tư của vợ: “Con gái trong nhà đã hai năm không may đồ mới rồi, bà thiên vị cháu trai cũng không thể thiên vị quá trớn được, nếu không đủ phiếu vải thì lấy đồ đổi với người ta!”
Mẹ Lý không dám phản bác cha Lý, đồng ý.
Cha Lý lại hỏi: “Hôm nay Thiết Trụ có đi đốn củi với mấy người không?”
Hôm nay vốn dĩ đã nói người không đi làm trong nhà đều lên núi đốn củi, kết quả Lý Thiết Trụ ăn cơm xong liền biến mất dạng.
Sau khi mẹ Lý thất vọng với Lý Thiết Trụ, cũng không còn dung túng với Lý Thiết Trụ nữa, bà cũng cảm thấy rất tức giận.
Nhưng chung quy vẫn là cháu trai, cha Lý lại là người thật sự sẽ đánh người, cho nên vô thức che giấu: “Có..”
“Hôm nay tôi nhìn thấy nó long bong ở trong thôn.” Ánh mắt cha Lý như đuốc nhìn vợ mình.
“Không có đi.” Mẹ Lý chỉ có thể sửa lời.
Cha Lý hận sắt không thành thép: “Nó đã 9 tuổi rồi, không đi học không làm việc, cả ngày chơi bời lêu lổng, bà muốn nuôi nó cả đời như vậy sao?”
Mẹ Lý rất ấm ức, quả thật bà hơi dung túng Lý Thiết Trụ nhưng kẻ đầu sỏ là Giang Ái Linh.
Cha Lý quyết định: “Ngày mai vụ thu kết thúc, bà lên phố mua vải, tôi đi đốn củi, nếu nó dám không đi, tôi đánh gãy chân của nó!”
Mẹ Lý không dám nói nửa câu, bây giờ bà cũng cảm thấy sủng chiều Lý Thiết Trụ như vậy không được.
**
Bên này, một nhà năm người về tới nhà.
Thẩm Y Y nấu cơm, Đại Bảo phụ trách chụm lửa, Lý Thâm chẻ củi đã kéo về, bảo Nhị Bảo dẫn Tiểu Bảo ôm củi đã chẻ xong về nhà bếp.
Thẩm Y Y nấu giò heo hầm đậu nành, thời gian hầm hơi lâu, đợi tới khi ăn cơm, trời đã tối đen, cả nhà đốt đèn dầu ăn.
Giò heo mềm mại tan trong miệng, bầu không khí ấm áp hạnh phúc.
Ăn cơm xong, hoạt động tiêu cơm là bê củi đã chẻ xong về nhà bếp, xếp ngay ngắn, sau đó mới đi tắm rửa, như thường lệ, Lý Thâm xong cuối cùng, khi về tới phòng, Thẩm Y Y đang xem sách tranh với ba đứa con.
Nhị Bảo nhìn thấy cha đi vào, lập tức nói; “Cha! Để trừng phạt cha tối qua đuổi mẹ sang phòng bên cạnh ngủ, từ nay, cha đến phòng bên cạnh ngủ!”
???
Lý Thâm nhìn vợ, Thẩm Y Y vô tội ngước nhìn trời.
Lý Thâm nhìn Nhị Bảo, bỗng nhiên nói: “Nói chính xác là tối qua cha theo vợ cha cùng tới phòng bên cạnh ngủ, hơn nữa, vợ cha cũng vui!”
Nhị Bảo phản ứng một lúc mới phản ứng lại “vợ” trong lời của cha là mẹ mình, trừng to mắt, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật bị mẹ ruồng bỏ: “Mẹ, là như vậy sao?”
Thẩm Y Y mỉm cười.
Nhị Bảo hiểu rồi, tỏ vẻ bi phẫn nói: “Vì sao mẹ muốn sang phòng bên cạnh ngủ riêng với cha chứ? Lẽ nào mẹ thích cha nhiều hơn thích chúng con sao?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo mở to đôi mắt như nho đen nhìn mẹ.
Tiểu Bảo còn leo tới bên cạnh cô, đáng yêu nói: “Thích Tiểu Bảo ~”
Thẩm Y Y: “...”
Thẩm Y Y ôm Tiểu Bảo, gánh áp lực, vặn hết óc đang nghĩ phải làm như thế nào, nín nhịn cả buổi, thốt ra: “Thích thích, đều thích…”
Nhị Bảo rất thất vọng, phồng má.
Sau đó bị cha cậu xách lên, ném sang bên cạnh anh trai: “Còn lảm nhảm nữa, con một mình sang phòng bên cạnh ngủ!”
Nhị Bảo nhìn cơ thể cường tráng của cha, không dám phản kháng, nhìn mẹ cậu giống như nhìn kẻ phụ bạc.
Thẩm Y Y lập tức phản bội, trừng Lý Thâm, vẫy tay bảo thằng hai quay lại, nằm bên cạnh cô: “Ngoan, mẹ thích các con nhất!”
“Thích hơn cả thích cha sao?”
“Thích hơn!”
Nhị Bảo mừng đến phát khóc, ở chỗ Thẩm Y Y không nhìn thấy, lén lút giương một nụ cười thắng lợi về phía cha cậu.
Lý Thâm: “...” Thằng nhãi con, nuôi tốn cơm!
**
Nhị Bảo thắng, vị trí ngủ dĩ nhiên giống như trước đây, Tiểu Bảo Đại Bảo ở bên phải Thẩm Y Y, Nhị Bảo và Lý Thâm ở bên trái, giữa Lý Thâm và Thẩm Y Y là Nhị Bảo, một mình anh đắp chăn…
Mọi người đều mệt, gần như tắt đèn là ngủ.
Cũng không biết Lý Thâm là ngủ trưa nhiều, hay là nguyên nhân gì khác, không ngủ được.
Nhìn bốn mẹ con hô hấp đều đều bên cạnh, ngoài thỏa mãn lại có chút ấm ức.
Anh cũng muốn ôm vợ ngủ…
Đang định nhắm mắt chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên phát giác chăn trên người bị kéo nhẹ một cái, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy vợ đã ngồi dậy, đè thấp giọng mang theo ngữ khí hờn dỗi: “Dịch Nhị Bảo tới.”
Mắt Lý Thâm lập tức sáng quắc, lập tức ngồi dậy, dịch Nhị Bảo vốn đang ngủ bên cạnh anh rất ngon lành sang vị trí ban đầu của vợ.
“Anh nhẹ một chút, đừng đánh thức nó.” Thẩm Y Y nhắc nhở.
Lý Thâm lập tức thả nhẹ động tác, không thể đánh thức thằng nhãi con này, nếu không anh sẽ không ôm được vợ.
Sau khi thả Nhị Bảo xuống, anh lặng lẽ đẩy cậu bé thật xa.
Thẩm Y Y nhìn thấy: “...”
Sau khi sắp xếp xong Nhị Bảo, Lý Thâm nằm lại chỗ của mình, chu đáo giở chăn lên, ra hiệu vợ anh nằm vào.
Thẩm Y Y thuận thế nằm vào, Lý Thâm hơi nhổm người, chỉnh lại chăn ở bên khác của cô, lúc nằm lại, thế mà lại dè dặt, không ôm Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y vừa mềm lòng vừa cảm thấy buồn cười, chủ động ôm eo của anh.
Lý Thâm khựng lại, cuối cùng nghiêng người, luồn cánh tay dưới gáy của cô, để cô gối lên tay mình, ôm cô vào trong lòng mình.
Không cần lời nói dư thừa, hai người ôm nhau mà ngủ.
Ngày hôm sau, công việc chính của cả nhà vẫn là lên núi nhặt củi.
Hôm nay cũng là ngày chính thức kết thúc vụ thu trong đội, Trần Cường cũng không cần đi làm, cũng phải lên núi nhặt củi.
Dĩ nhiên không thể cho Lý Thâm mượn chiếc xe đẩy đó được.
Nhưng Lý Thâm không nỡ để Thẩm Y Y vất vả gánh củi như thế, tuy bản thân anh có thể gánh, nhưng năng lực một người có hạn, quá mất thời gian và sức lực.
Thế là hai nhà hợp lại, định cùng nhau nhặt củi, củi nhặt về hai nhà chia đều.
Đề nghị này do Thẩm Y Y đề ra, Lâm Đại Nữu cảm thấy không ổn, cô ấy đang mang thai, không thể giúp được gì, nhà họ chỉ có một mình Trần Cường là lực lao động lớn, Vượng Tài một lực lao động nhỏ, nhưng bên Thẩm Y Y lại có tận năm người.
Bèn đề ra sẽ may áo bông cho Thẩm Y Y, Thẩm Y Y không lay chuyển được cô ấy, đưa vải và bông cho cô ấy.
Hai nhà hợp tác với nhau như vậy.
Lý Thâm, Trần Cường luân phiên chặt củi, kéo xe, Thẩm Y Y phụ trách bó củi đã chặt xong lại, ba đứa nhỏ và Vượng Tài nhặt củi khô.
Nhưng kết thúc một ngày, Thẩm Y Y liền mệt không thở nổi.
Thân thể này của cô, lúc chưa xuống nông thôn có cha mẹ sủng chiều, sau khi xuống nông thôn cắt lúa mạch một ngày, cắt chưa được mười mét vuông, ngày hôm sau đã được đội trưởng sắp xếp đi cắt cỏ heo, cắt hai ba ngày, Lý Thâm nhất kiến chung tình với cô, ngay cả cỏ heo cũng chuẩn bị sẵn cho cô.
Sau đó liền gả cho anh, mang thai, cũng không còn làm nông nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT