Dáng vẻ bứt rứt của anh ấy dành cho Thẩm Y Y, nếu không phải anh ấy gọi thím hai, và là cùng bạn gái tới gặp phụ huynh nhà gái thì đều sẽ cho là anh ấy đang tỏ tình rồi.
Về phần Thẩm Y Y, chỉ nghĩ là Tào Dũng là gặp phụ huynh nhà gái nên căng thẳng. Thân thiện vươn tay: “Xin chào, tôi tên Thẩm Y Y, đây là chồng tôi, chú hai của Đại Hoa, còn có con gái của tôi, Tiểu Bối. Tiểu Bối, đây là chị cả họ của con đó, con còn nhớ chị cả không?"
Hiển nhiên là Tiểu Bối không nhớ, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gọi: "Chị cả."
Đại Hoa thấy Thẩm Y Y không có toát ra cảm xúc không thích với Tào Dũng, cuối cùng đã thở phào một hơi, xoa đầu Tiểu Bối: “Tiểu Bối đã lớn thế này rồi.”
Cười giỡn hai câu với Tiểu Bối, Đại Hoa lại nói: "Chú hai, thím hai, đây là con trai của anh Tào, tên là Tiểu Quang, đây là bác gái của Tào Dũng, bác gái, đây là chú hai, thím hai của cháu."
"Bác gái, Tào Dũng, xin chào." Thẩm Y Y chào hỏi với bác gái Tào.
Bác gái Tào không ngờ chú hai, thím hai của Đại Hoa vậy mà còn trẻ như vậy, ăn mặc cực kỳ có khí chất, so với quần áo bụi bặm trên người bọn họ đúng là hai đẳng cấp. Đặc biệt là thím hai của cô ấy, trông nhỏ hơn Tào Dũng nhiều... Vừa rồi Tào Dũng làm thế nào nói được hai chữ “thím hai” ra khỏi miệng?
Trong lòng bác gái Tào thầm kinh ngạc, bước lên phía trước nói khách sáo hai câu.
Sau đó Thẩm Y Y đã bảo bọn họ lên xe trở về.
Đại Hoa không có nói cụ thể với người nhà họ Tào là gia đình Lý Thâm, Thẩm Y Y làm cái gì ở thủ đô, cho nên khi ngồi xe trở lại tứ hợp viện, nhìn thấy một khu nhà lớn như vậy, người nhà họ Tào đều kinh hãi, cảm thấy những món quà trên tay mình đã hơi hơi phỏng tay, dường như quà họ chuẩn bị hơi keo kiệt rồi.
Đại Hoa cũng kinh ngạc, cô ấy biết chú hai, thím hai đang làm ăn ở thủ đô nhưng không nghĩ tới cuộc sống của bọn họ tốt hơn nhiều trong tưởng tượng của cô ấy.
Cha Lý, mẹ Lý không thích vụ hôn nhân này, thái độ đối xử với người nhà họ Tào có chút lãnh đạm, chỉ là Đại Hoa đã dẫn người tới đây rồi, không nên làm quá cứng nhắc. Cho nên bọn họ hát vai mặt đỏ, Lý Thâm, Thẩm Y Y ở bên cạnh phối hợp hát mặt trắng với bọn họ, tức là bày tỏ lập trường của bọn họ, đồng thời cũng không tới mức vạch mặt.
*Vai mặt đỏ: Chính diện. Vai mặt trắng: Phản diện.
Người nhà họ Tào có chú ý tới, có điều bọn họ cũng biết nhà mình đã bắt cóc cô cháu gái trong sạch của nhà người ta. Điều kiện trên mặt hôn phối, nhà mình không sánh bằng đối phương. Chẳng những không tức giận, mà bác gái Tào và Tào Dũng còn hơi hơi phấn chấn và vui mừng. Đây mới là thái độ người nhà nên có, mới là thực tình cân nhắc vì Đại Hoa. Chứ không phải giống mẹ Đại Hoa là Hà Chiêu Đệ, một bên ngoài miệng thì hô hào không đồng ý, một bên lại yêu cầu lễ hỏi giá trên trời, dường như chỉ cần đưa tiền là có thể bán con gái. Đó mà là người nhà cái nỗi gì!
Cho nên thái độ người nhà họ Tào dành cho cha Lý, mẹ Lý là tiếp nhận toàn bộ, thái độ còn càng thêm khiêm tốn chân thành. Bác gái Tào là một kẻ già đời lão luyện sống có lễ nghĩa, không bao lâu đã dỗ dành phá hỏng tòa thành của cha Lý, mẹ Lý mạnh miệng mềm lòng, khó chịu còn lãnh đạm.
Thẩm Y Y thấy thế thì cảm thấy rất buồn cười, cô nhớ mẹ Lý trước lúc người nhà họ Tào đến đã ra lời thề son sắt là tuyệt đối không cho người nhà họ Tào sắc mặt tốt nào, không ngờ người ta nói vài câu dễ nghe là đã dỗ được bà đến mức tìm không ra Nam Bắc.
Lại nhìn sang Đại Hoa, Đại Hoa đang chơi với con trai Tào Dũng là Tào Tiểu Quang, Tào Tiểu Quang rất dính Đại Hoa, hơi xấu hổ, sợ người lạ, nhưng rất thích Tiểu Bối không chênh lệch với cậu bé nhiều, hơn nữa dáng vẻ rất đáng yêu. Khi ở trên xe đã đánh bạo móc kẹo ra muốn làm bạn tốt với Tiểu Bối. Chỉ là sau khi về đến nhà, Khoái Khoái, Lạc Lạc không vui vì chị út đã bị một anh trai xa lạ cướp đi, muốn cướp lại chị út, nhất quyết là Tiểu Bối phải chơi với bọn nó.
Tào Tiểu Quang kiên nhẫn, kéo Đại Hoa chạy đi theo sau Tiểu Bối.
Thẩm Y Y: "..." Thấy Lý Thâm cũng đang trò chuyện với Tào Dũng, cô đã vào phòng bếp nấu cơm.
"Thím hai, cháu tới giúp thím.” Không biết lúc nào Đại Hoa đã tiến vào rồi.
"Không cần." Thẩm Y Y quay đầu: “Khó lắm cháu mới đến một chuyến, đi tâm sự với ông bà nội đi.”
"Không sao đâu.” Đại Hoa cười: “Sẽ còn ở chỗ này thêm mấy ngày kia mà."
Đại Hoa đã nói như vậy, Thẩm Y Y cũng không kiên trì nữa, Đại Hoa hỗ trợ rửa rau.
Thẩm Y Y đang suy nghĩ trò chuyện chủ đề gì, Đại Hoa đã “lơ đãng” hỏi: "Thím hai, thím cảm thấy Tào Dũng thế nào?"
"Cháu muốn nghe nói thật hay là nói dối?" Thẩm Y Y hỏi.
Trong lòng Đại Hoa hơi căng thẳng, chẳng lẽ thím hai cảm thấy Tào Dũng không tốt? Bất giác dừng động tác đang làm, giọng nói xen lẫn hồi hộp nói: "Cháu muốn nghe nói thật..."
Thẩm Y Y vì hòa hoãn không khí mà nói thêm một câu, không ngờ đã ghẹo cho Đại Hoa căng thẳng vậy, phì cười: "Cháu cảm thấy thím nói thật chính là Tào Dũng không tốt?"
Đại Hoa xoa xoa đôi tay, ừ một tiếng, ngượng ngùng cười.
Thẩm Y Y đã hiếu kỳ rồi, hỏi lại cô ấy: "Nếu như thím nói anh ta không tốt, cháu vẫn sẽ kiên định lựa chọn anh ta hay sao?"
Đại Hoa chần chờ một lúc, hồi lâu sau vẫn gật đầu: "Sẽ!"
Đúng vậy, cô ấy sẽ!
Dẫn theo Tào Dũng đến thủ đô, vốn dĩ ý của cô ấy chính là muốn để thím hai giám định cho cô ấy, cô ấy tín nhiệm thím hai, muốn để Thím hai giúp cho cô ấy khẳng định, chứng minh lựa chọn của cô ấy là không sai. Nhưng nếu như thím hai không đồng ý… Đại Hoa đã nghĩ sâu tính kỹ khả năng này, cô ấy lựa chọn Tào Dũng này, cũng không phải là thật sự yêu anh ấy nhiều, chỉ là thích anh ấy, thích tính cách chân thành, vươn lên của anh ấy, thích anh ấy đối xử tốt với cô ấy, thích anh ấy có con trai, hơi thiếu đạo đức chút là còn thích anh ấy không có cha mẹ... Cho nên dù cho thím hai không đồng ý, cô ấy cũng sẽ lựa chọn Tào Dũng, chỉ là lựa chọn này, sẽ thêm một chút tiếc nuối. Cô ấy thật sự muốn được thím hai tán thành!
Thẩm Y Y nhẹ gật đầu, cô không biết tâm tư của Đại Hoa, chuyện của Đại Hoa không tới phiên một người làm thím như cô can dự, chỉ là thấy Đại Hoa phí tâm đổi hướng sang cô bên này, có lẽ đoán là Đại Hoa muốn cô cho ít ý kiến, bèn nói: "Hiện tại thím nhìn Tào Dũng không có chỗ nào không tốt, làm người cũng chân thành, đối xử với cháu cũng tốt, chăm chút cháu từng tí, nhưng hiện tại là thím chung đụng với anh ta không lâu, không dám nói anh ta chính là người như vậy. Nhưng thím cảm thấy loại trừ việc thích anh ta ra, cháu cân nhắc đủ loại nhân tố hiện thực vẫn có thể kiên định chọn đối phương, thế thì dù thế nào cũng sẽ không quá kém."
Thẩm Y Y có ý là muốn để Đại Hoa đừng yêu mụ đầu, cân nhắc nhân tố hiện thực rồi quyết định có muốn ở bên cạnh Tào Dũng hay không. Nhưng lại đánh bừa nhưng trúng đã chạm vào đáy lòng của Đại Hoa. Cô ấy thích Tào Dũng, nhưng cũng không có thích đến mức không phải anh ấy là không thể, nhân tố mang tính quyết định khiến cô quyết định muốn ở bên cạnh Tào Dũng cũng là bởi vì nhân tố hiện thực là điều kiện của anh ấy!
Lập tức cười, nói: "Cháu đã biết, thím hai."
Thẩm Y Y kỳ lạ nhìn cô ấy hai lần, híp mắt nói: "Sao cháu cười vui vậy?"
Đại Hoa: "Đó là vì cảm thấy, nói chuyện phiếm với thím hai có thể học được rất nhiều thứ."
Ờ...
Thẩm Y Y vừa định nói đây chỉ là cách nhìn cá nhân của cô ấy, không nhất định là đúng, Đại Hoa đã đổi chủ đề, tò mò nói: "Cho nên, thím hai, thím là cân nhắc nhân tố hiện thực mới ở bên chú hai sao?”
"Không phải.” Thẩm Y Y lắc đầu, dĩ nhiên là cô không phải suy tính nhân tố hiện thực gì đó mới ở bên Lý Thâm, cô và Lý Thâm bắt đầu là bởi vì kịch bản, cô quyết định ở lại là bởi vì tình cảm của Lý Thâm dành cho cô, nhưng đây là trải qua thử thách sinh tử nên khác hoàn toàn với tình huống của Đại Hoa.
Thẩm Y Y hất cái cằm, kênh kiệu nói: "Nhưng thím may mắn nên mới tỉ lệ hiếm mà gặp được chú hai của cháu, cháu cảm thấy Tào Dũng cũng vậy thì cháu cũng có thể không cần cân nhắc hiện thực nhân tố gì đó, chỉ cần về sau cháu không hối hận là được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT