Đại Hoa nghe rất nghiêm túc, thi thoảng hỏi hai câu, tựa như rất có hứng thú với cuộc sống ở thủ đô của Thẩm Y Y.
Cuối cùng, Nhị Bảo Tiểu Bảo nói: “Chị cả, có phải chị chưa từng tới thủ đô chơi không? Chúng em quay về chị có muốn theo chúng em đi chơi một chút không? Cha mẹ em còn có ông bà nội đều rất nhớ chị.”
Đại Hoa có hơi d.a.o động, chỉ là rất khó xử: “Nhưng tới lúc đó có thể chị phải trở về đi làm rồi.”
Vậy thì hết cách.
Nhị Bảo và Tiểu Bảo đều có hơi tiếc nuối.
“Hay là…” Đại Hoa chần chừ, mong chờ nói: “Các em cho chị địa chỉ, vào dịp quốc khánh, chị xem thử có thể đi thăm thím hai…còn có chú hai và ông bà nội không?”
Viết địa chỉ dĩ nhiên không thành vấn đề, chỉ là: “Chị cả, dịp quốc khánh chắc chắn tàu lửa rất đông, rất chen chúc, một cô gái như chị không an toàn…”
“Không sao.” Đại Hoa nhanh nhẹn nói: “Tới lúc đó chị với người yêu chị cùng đi.”
???
Tin tức này rất chấn động.
“Chị cả, chị đã có người yêu rồi?” Nhị Bảo và Tiểu Bảo thất thanh hỏi.
Thấy hai em họ đều kinh ngạc như vậy, Đại Hoa có hơi xấu hổ: “Đúng vậy, chị…tuổi của chị đều ở đây, có người yêu cũng không kỳ lạ nhỉ?”
Nhị Bảo Tiểu Bảo: “...” Ồ đúng, tính tuổi, chị cả họ cũng hơn hai mươi rồi, có người yêu cũng không kỳ lạ.
“Chị cả, anh ấy là người như thế nào vậy?” Tiểu Bảo truy hỏi.
“Anh ấy là thợ sửa máy ở nhà máy dệt, bọn chị đã quen nhau mấy năm rồi.” Đại Hoa giải thích, nói tới người yêu của mình, trông cô ấy rất nhu hòa, rủ rỉ nói: “Anh ấy rất tốt với chị, bọn chị hẹn hò từ năm ngoái, muốn kết hôn vào cuối năm, cho nên muốn dẫn anh ấy đi gặp…ông bà nội một chút.”
“Đó là chuyện tốt.” Nhị Bảo vỗ đùi, đi lấy giấy bút, viết địa chỉ và số điện thoại nhà ra, đưa cho Đại Hoa: “Chị cả, lúc chị đi gọi điện thoại tới, tới lúc đó bọn em đi đón chị!”
Đại Hoa cầm lấy địa chỉ, lộ ra nụ cười: “Được!”
Nói xong, cô ấy chú ý tới Thẩm Vũ Hiên vẫn luôn im lặng đang ngáp ngủ, phản ứng lại cô ấy ở đây quấy rầy họ quá lâu: “Muộn quá rồi, chị không quấy rầy mọi người nữa, chị về trước…Phải rồi, mọi người tắm rửa có cần nước nóng không? Chị lấy chút nước nóng tới cho mọi người?”
“Chị cả, không cần, nước trong ảng nước một ngày cũng nóng rồi, chúng em trực tiếp dùng là được, sẽ không bị cảm.”
Đại Hoa không lay chuyển được họ, bèn đi về.
Ba cậu cháu thực sự rất mệt, đợi Đại Hoa vừa đi, không màng cái khác, lấy nước tùy ý tắm rửa một chút rồi chìm vào mộng đẹp.
Lúc này mới hơn tám giờ tối, thông thường giờ này tuy nhà Lý Đại Bân Hà Chiêu Đệ vẫn chưa ngủ, nhưng đều ai về phòng nấy rồi.
Nhưng hôm nay Đại Hoa quay về, phát hiện bọn họ đều chen hết vào trong phòng của Lý Đại Bân Hà Chiêu Đệ.
Lòng Đại Hoa trĩu xuống, đi vào nhà nhìn, quả nhiên hai túi đồ của Nhị Bảo Tiểu Bảo biến mất rồi.
Ai lấy đi không cần nói cũng rõ.
Đại Hoa gõ cửa phòng của cha mẹ cô ấy, là Nhị Hoa tới mở cửa, nhìn thấy cô ấy, rất hưng phấn: “Chị cả, chị về rồi? Mau vào đây, có đồ ngon ăn!”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút, đi vào đóng cửa mau.” Hà Chiêu Đệ ở trong phòng nói.
Đại Hoa nghiêng người đi vào, nhìn thấy trong căn phòng chật hẹp chất đầy đồ tốt, các loại đồ ăn vặt, thịt còn có một số quần áo, giày gì đó, trông đều là hàng thượng hạng.
Họ đã bắt đầu ăn rồi, mấy em trai em gái ngốn đầy miệng, sau khi Đại Hoa đi vào, họ lần lượt lấy đồ mình cảm thấy ngon đưa tới trước mặt Đại Hoa.
Đại Hoa không nhận, huyệt thái dương giật nảy.
Ánh mắt Đại Hoa nhìn chuẩn vào Hà Chiêu Đệ, Hà Chiêu Đệ đối mặt với con gái như vậy, không biết thế nào lại có hơi sợ sệt.
Đại Hoa: “Mẹ chắc chắn những thứ này đều là cho mẹ?”
“Mẹ đã nghe thấy hết rồi.” Hà Chiêu Đệ nhỏ tiếng nói, ngữ khí nghe ra còn có chút đắc ý: “Nhị Bảo và Tiểu Bảo nói, những thứ này đều là cho chúng ta, mẹ sợ bị thím ba con lấy đi nên lấy về trước.”
“Cho nên mẹ thăng bằng rồi sao?” Đại Hoa trào phúng nhìn mẹ mình, sắc mặt cô ấy trông không tốt lắm.
Mấy em trai em gái thấy vậy, run rẩy, ngoài Cẩu Thặng mới hai tuổi rưỡi, những đứa khác đều không dám ăn nữa.
“Con nói gì vậy?” Ánh mắt Hà Chiêu Đệ lẩn tránh, vừa nãy những lời Giang Ái Linh khiêu khích cô ấy, quả thực khiến cô ấy có hơi không thăng bằng, nhưng…
Hà Chiêu Đệ cũng không muốn thừa nhận, lúc cô ấy nghe Thẩm Y Y và cha mẹ Lý cũng mang đồ cho cô ấy, nhiều hơn của Vương Yến, trong lòng mới thăng bằng.
Lý Đại Bân vội đứng ra hòa giải: “Đại Hoa, mẹ con cũng biết là đồ cho chúng ta nên mới lấy về trước, con đừng trách bà ấy…”
Đại Hoa không muốn chỉ trích Hà Chiêu Đệ cái gì, mẹ cô ấy là người như thế nào cô ấy biết, chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ cần mẹ không vì vậy mà sinh lòng oán hận thím hai là được.”
Chú ý tới em trai em gái bởi vì cô ấy mà không dám ăn tiếp, nói: “Ăn đi, nhưng các em phải nhớ, đây là đồ ông bà, còn có chú hai thím hai gửi về, đừng nghe mẹ nói gì thì là đó, ông bà và chú thím hai không phải người xấu!”
Hà Chiêu Đệ lập tức tái mặt: “Đại Hoa, con nói vậy là có ý gì? Sao con có thể nói mẹ như vậy, Đại Bân, anh xem xem nó!”
Cô ấy nhìn sang Lý Đại Bân, tựa như muốn bảo Lý Đại Bân chủ trì công đạo.
Lý Đại Bân nhìn vợ, lại nhìn con gái, thực sự khó xử: “Đại Hoa, con nhường mẹ con chút…”
Loại lời này Đại Hoa đã nghe chán rồi, quay mặt đi bày tỏ không muốn nghe.
Lý Đại Bân chỉ đành im lặng.
Trong lòng Hà Chiêu Đệ rất ấm ức, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, đứa con gái này không còn chịu khống chế của mình nữa, Hà Chiêu Đệ nói không được, đánh không được, chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong bụng.
Bình phục một lúc, mới chuyển chủ đề hỏi: “Nhị Bảo bọn chúng ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi.” Đại Hoa nói, ngồi xổm xuống dọn dẹp đồ bọn họ bày khắp nơi, trước giờ cô ấy là người tháo vát, động tác sạch sẽ lưu loát, rất nhanh đã thu dọn xong đồ.
Vất vả như vậy, trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, cô ấy tiện tay lau một cái, tóc được vén sang hai bên, lộ ra gương mặt thanh tú.
Hà Chiêu Đệ động tâm tư, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của Thẩm Vũ Hiên, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: “Đại Hoa, cái kia, cậu út của Nhị Bảo…”
Đại Hoa cảnh giác ngẩng đầu lên: “Mẹ lại suy nghĩ lệch lạc gì?”
Hà Chiêu Đệ bị nói tới mất mặt: “Mẹ có thể có suy nghĩ lệch lạc gì? Mẹ chỉ hỏi thôi.”
“Tốt nhất là mẹ chỉ hỏi thôi.” Giọng của Đại Hoa nhạt đi.
Hà Chiêu Đệ nhiều lần bị Đại Hoa làm cho bẽ mặt, dứt khoát cắn răng nói thật: “Được, quả thực mẹ đang suy nghĩ tới cái khác, nhưng mẹ cũng là nghĩ cho con. Đại Hoa, bây giờ tuổi của con cũng không nhỏ nữa, nó với con xấp xỉ tuổi nhau, điều kiện cũng…không tồi, nếu nó chưa có đối tượng, con có thể cân nhắc nó một chút.”
“Con cân nhắc anh ấy?” Đại Hoa thật sự bị đường về não của mẹ cô ấy chọc tức cười, hỏi ngược lại: “Mẹ cảm thấy con gái mẹ có bản lĩnh bao nhiêu có thể cân nhắc người như thế?”
Hà Chiêu Đệ tái mặt: “Con hà tất hạ thấp mình? Con không kém…”
Nói mãi nói mãi, giọng của Hà Chiêu Đệ nhỏ dần, hiển nhiên cô ấy cũng không đủ tự tin.
Điều kiện của Đại Hoa ở trong thôn dĩ nhiên không kém, nhưng lấy ra ngoài lại không đủ xem.
Đại Hoa hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng đè xuống dục vọng muốn tung cửa đi ra ngoài, lần nữa nói: “Anh ấy có đối tượng hay chưa con không biết, nhưng con có!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT