Hoàng Mai vẫn bỏ lỡ xe, Thẩm Y Y mời cô ấy ở lại ăn cơm, khi ăn cơm xong cô sẽ cùng Lý Thâm đưa cô ấy về.
Hoàng Mai không từ chối.
Sau bữa cơm, Lý Thâm và Thẩm Y Y đã đưa cô ấy về.
Sau chuyện này thì suốt một quãng thời gian dài nhà họ Lâm không còn tác oai tác quái nữa.
Kì thi đại học ngày càng đến gần. Thẩm Y Y không dắt theo Nhị Bảo đi đánh bóng, mua rau, ra ngoài chơi nữa. Nhị Bảo hết mình hết sức vùi đầu vào học tập.
Nhờ lúc trước được Thẩm Y Y giúp cậu thả lỏng nên bây giờ tuy cậu rất áp lực nhưng tâm tình đã đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ là bầu không khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng, nói năng làm việc đều cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể. Ban ngày, cha Lý và mẹ Lý dắt Khoái Khoái và Lạc Lạc đến phòng điện thoại bên ngoài. Tiểu Bối và Tiểu Bảo cũng không quấy rầy anh trai học tập. Những người như Chu Phong Thu, Trần Cường đến cũng không nỡ nói chuyện lớn tiếng.
Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng nhận thấy vấn đề này. Mỗi ngày đợi Nhị Bảo tạn học rồi thì sẽ lái xe chở Nhị Bảo qua căn nhà nhỏ ở bên Đại học Bắc Kinh.
Trong hoàn cảnh căng thẳng như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Bảo, cậu bé học hành nghiêm túc hơn không ít. Cậu bé lớp năm rồi, đến tháng chín là lên cấp hai rồi. Giáo dục bắt buộc chưa phổ cập, vẫn là phải thi.
Thẩm Y Y rất vui, hỏi Tiểu Bảo có muốn được kèm không, Tiểu Bảo thẳng thừng từ chối, “Mẹ, con ổn, không phải chỉ là thi vào cấp hai sao? Nhưng anh hai thì không ổn, kì thi đại học của anh ấy khá là quan trọng. Nếu thi không đậu rồi khóc nhè thì sẽ khó xử!”
“…” Thẩm Y Y nhịn không được: “Anh hai của con không có yếu đuối đến thế!”
Tuy khả năng hiểu bài của Nhị Bảo không cao nhưng cậu bé rất kiên cường và cứng cỏi. Tuy sẽ có lúc nổi cáu nhưng chưa thấy cậu bé khóc nhè bao giờ.
“Được rồi, được rồi.” Tiểu Bảo đầu hàng nói. Mẹ cậu có lúc rất bênh con, không vui khi có người nói xấu anh em các cậu, cho dù là anh em các cậu tự nói cũng không được. “Anh hai không yếu đuối, là con yếu đuối!”
Thẩm Y Y bị chọc cười, không vui nói: “Còn không mau về học bài?”
Tiểu Bảo cười hi hi hai tiếng, chạy về nhà học bài.
Hai tháng sau, Nhị Bảo bước vào kì thi đại học.
Lúc cậu thi môn cuối cùng, Thẩm Y Y, Lý Thâm và cả nhà cùng đợi bên ngoài. Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng đã nhìn thấy Nhị Bảo từ trong điểm thi bước ra.
“Anh hai!” Tiểu Bảo và Tiểu Bối cũng đã thấy Tiểu Bảo rồi, lớn tiếng kêu anh. Nhị Bảo nhìn thấy bọn họ rồi, cậu tạm biệt bạn học rồi vui mừng chạy đến, thuận tay đưa bóp viết cho Đại Bảo.
Động tác này của cậu vô cùng thuần thục, tựa như Đại Bảo không phải anh cả của cậu mà là một tên chạy vặt vậy. Bởi vì cậu thi đại học, mọi người trong nhà đều thuận theo cậu cả, đặc biệt là trong hai ngày thi này, hầu hạ cậu cứ như hoàng thượng vậy.
Chỉ là cậu đã quên, cậu thi đại học xong rồi!
Đại Bảo không nhận lấy bóp viết mà lại lãnh đạm nheo mắt nhìn cậu. Nhị Bảo thấy anh cả của cậu chậm chạp không cầm lấy bóp viết thì ngẩng đầu lên nhìn anh mình, vừa hay chạm phải ánh mắt của anh cả, mạch m.á.u co rút, nhanh chóng thu lại bóp viết, nhét vào lòng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tránh không kịp, vì sợ bóp viết rơi xuống đất, cậu chỉ có thể nhận lấy: “…” nghiến răng. Mẹ cậu mà sinh cậu trước anh hai thì tốt rồi, xem xem anh ấy làm sao còn có thể lấy tuổi tác ra để ăn h.i.ế.p cậu.
Tương tác giữa ba anh em đều bị Thẩm Y Y nhìn thấy cả, vừa tức giận vừa buồn cười, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Bối dưới chân một cái, Tiểu Bối ôm một bó hoa hướng dương còn to hơn cả cô bé đưa cho anh hai, giọng trẻ con nói: “Chúc mừng anh đã thắng lợi sau kì thi đại học!”
Trai thẳng Nhị Bảo nhận được một bó hoa to, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt thì ghét bỏ, “Anh không phải con gái, tặng hoa cho anh làm gì? Có phải anh út của em đề nghị không? Chắc chắn là phải rồi! Cũng chỉ có nó mới ẻo lả, đàn bà thôi!”
Tiểu Bảo vô tội???
Người đề nghị Thẩm Y Y???
Thấy Nhị Bảo ghét bỏ nhưng vẫn nhận hoa thì Lý Thâm, Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa tay ra muốn lấy lại. Nhị Bảo linh hoạt xoay người, hét lên: “Đùa thôi, đùa thôi. Tặng con rồi thì là của con. Cảm... Đau!”
Cậu bị cha cùng anh cả mỗi người đạp một cái. Tiểu Bảo cũng muốn đạp một cái nhưng bị Nhị Bảo lườm.
“Được rồi, được rồi. Đừng phá nữa.” Thẩm Y Y vẫn luôn để ý tâm tình của Nhị Bảo, nhận thấy cậu không có tí cảm giác buồn bã gì, trái lại tinh thần sảng khoái vô cùng. Đoán được đại khái cậu thi cũng không tệ thì thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng ngăn mấy cha con ấu trĩ này lại.
Lý Thâm liền kéo cô ấy về phía xe đang đậu.
Nhị Bảo còn đang đợi cha mẹ hỏi cậu thi thế nào, thấy cha mẹ quay người rời đi thì có chút khó hiểu. Hỏi anh cả của cậu: “Tại sao cha mẹ không hỏi xem em thi thế nào?”
“Bởi vì đã thi xong rồi, có hỏi cũng không có ý nghĩa gì cả.” Tiểu Bảo nói thay anh trai xong cũng quay người rời khỏi.
Đại Bảo nhàn nhạt nhìn cậu một cái, cũng rời đi rồi.
Nhị Bảo: “...” Nhìn Tiểu Bối vẫn chưa đi, em gái cậu chắc sẽ không vô tình thế đâu nhỉ?
“Anh ơi, uống nước.” Tiểu Bối cầm bình nước nhỏ của mình đưa cho Tiểu Bảo.
Nhị Bảo cảm động: “Vẫn là Tiểu Bối tốt.” Uống nước xong cậu ôm hoa, dắt Tiểu Bối lên xe.
Khá đông nên xe chạy mãi không ra được bên ngoài. Trong lúc vô tình, Nhị Bảo đưa mắt nhìn về hướng khác thì thoáng thấy vài người, nói: “Lâm Gia Đống, Lâm Gia Lạc và Lâm Gia Hân?”
Thẩm Y Y liếc mắt, thấy Lâm Gia Đống đang dắt theo Lâm Gia Hân và Lâm Gia Lạc đi xuyên qua đám đông. Lâm Gia Đống đi đầu với vẻ mặt mịt mờ, từ khi chân bị què thì nét mặt anh ta luôn ảm đạm.
Phía sau là Lâm Gia Lạc luôn luôn hăng hái, dáng đi của cậu bé có chút lạ. Thẩm Y Y nhìn kĩ một lúc thì mới nhận ra khi đi, tay cậu bé đung đưa với biên độ không bình thường.
Nghe nói đòn đánh của cô đã khiến xương cậu bé bị nứt, phải bó bột hơn một tháng.
“Lâm Gia Hân hơi đáng thương.” Nhị Bảo bỗng nói: “Hai người anh trai đều đi ở phía trước, không đợi cậu ấy!”
Mạch suy nghĩ của Thẩm Y Y bị kéo về, giương mắt nhìn về phía Lâm Gia Hân. Lâm Gia Hân vẫn luôn cúi thấp đầu như thường ngày. Vì người đông quá nên cô bé bị dòng người cản lại, bị bỏ lại rất xa so với Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc.
Hai anh em Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc không hề nhận ra rằng Lâm Gia Hân bị bỏ lại phía sau đang hoang mang và hoảng loạn tìm bọn họ. Trông vừa nhỏ bé vừa bất lực.
Nhìn thì có chút đáng thương nhưng lúc trở nên hung ác thì chẳng thua ai cả.
Thẩm Y Y nghĩ.
Lại nghe thấy Nhị Bảo nói: “Lúc đi thi cậu ấy chỉ mang một cây bút, đến cả mực nước cũng không có, phải mượn của con!”
“Mượn của con?” Thẩm Y Y nghe thế thì lấy làm kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Nhị Bảo nói: “Cậu ấy nói rằng chỉ có một cây bút, mẹ lại không cho cậu ấy tiền mua bút, hỏi con có thể cho cậu ấy mượn không.”
Thẩm Y Y nghẹn giọng. Cô nhớ rằng trong tiểu thuyết, Dư Dĩnh đối xử với Lâm Gia Hân không tốt bằng đối xử với Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc. Bây giờ điều kiện của nhà họ không tốt như trong tiểu thuyết, nhưng đến cả mua cây bút cho cô bé thi đại học cũng không nỡ sao?
Hay do tay Lâm Gia Lạc đang bị thương, ảnh hưởng đến việc thi đại học nên càng không hỗ trợ việc Lâm Gia Hân thi đại học?
Lý Thâm nhìn Nhị Bảo thông qua kính chiếu hậu: “Vậy con cho mượn rồi à?”
“Cho mượn rồi.” Khi nói Nhị Bảo còn rất kiêu ngạo: “Con còn cho mượn hai cây cơ. Dù sao thì con mang cũng nhiều bút, dùng không hết.”
Lý Thâm và Thẩm Y Y: “…” Không ngờ con còn rộng lượng đến thế?
Thẩm Y Y cũng không biết Lâm Gia Hân có thật là không có bút không hay chỉ là giả vờ. Nhưng có một điều chắc chắn rằng Lâm Gia Hân không có ý tốt.
Không phải cô nghĩ xấu cho Lâm Gia Hân, cũng không phải Thẩm Y Y thượng đẳng. Chỉ là cô đã có chút hiểu biết về cách Lâm Gia Hân đối đãi với người khác nên mới nói thế.
Hơn nữa là vì tối hôm đó chính mắt Lâm Gia Hân đã nhìn thấy bọn họ đánh Lâm Gia Đống và Lâm Gia Lạc, còn cả vụ Dương Dĩnh nữa, cô bé chắc chắn hận bọn họ. Cho dù cô bé không có bút thì cũng sẽ không mượn của con kẻ thù.
Thẩm Y Y nghĩ đến đây thì bực bội trong lòng. Đúng là dính chặt như miếng cao da chó mà.
Tuy Nhị Bảo lờ mờ biết được nhà mình có ân oán với nhà họ Lâm nhưng không hề biết cụ thể, càng không biết tính tình của Lâm Gia Hân. Ở góc nhìn của cậu thì Lâm Gia Hân là đứa con gái bị lãng quên của nhà họ Lâm, việc cậu làm là một việc tốt.
Thẩm Y Y không phủ nhận chuyện cậu đã làm nhưng vì động cơ của Lâm Gia Hân nên cô vẫn phải cảnh tỉnh cậu một chút.
“Nhị Bảo.” Thẩm Y Y thở dài một hơi, gọi luôn cả bọn Đại Bảo: “Cả bọn Đại Bảo nữa.”
“Sao thế ạ?” Anh em bọn Nhị Bảo ta đẩy ngươi xô. Vì ba đứa trẻ đã lớn, đặc biệt là Đại Bảo và Nhị Bảo có thân hình cao lớn nên chỗ ngồi nhỏ bé phía sau giờ đây có chút chật hẹp cho bốn anh em bọn họ. Nhị Bảo bèn bế Tiểu Bối lên mới tạm thời đình chiến.
“Các con biết chúng ta có xung đột với nhà họ Lâm đúng không?” Thẩm Y Y hỏi.
“Bọn họ lại ức h.i.ế.p mẹ sao?” Nhị Bảo ngẩng đầu, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng ngẩng đầu, bộ dáng sẵn sàng nghênh chiến.
Bọn họ không có mặt tại hiện trường vụ việc ở nhà Dương Phương Mai. Sau này có nghe kể qua một chút thì cũng đều chỉ được nghe kể rằng ba mẹ bọn họ đã lợi hại thế nào, vì không phải bị thiệt nên bọn họ cũng không làm gì.
Nhưng dưới sự giáo dục của Lý Thâm và Thẩm Y Y, bọn họ luôn bao bọc, che chở các con mình nên nếu nhà họ Lâm thật sự ức h.i.ế.p cha mẹ bọn họ thì bọn họ thật sự sẽ lật tung nhà họ Lâm lên.
Thẩm Y Y rất vui, phủ nhận: “Không có.”
“Vậy được rồi.” Nhị Bảo huơ nắm đ.ấ.m nói: “Nếu bọn họ thật sự ức h.i.ế.p mẹ thì mẹ cứ nói với con, con sẽ đánh c.h.ế.t người đó!”
“Nói với con nữa, con đi cùng.” Giọng Đại Bảo lành lạnh nhưng rõ ràng.
“Con con con, còn con nữa.” Tiểu Bảo không chịu tỏ ra yếu kém nói.
“Còn có Tiểu Bối, Tiểu Bối cũng đi nữa.” Tiếu Bối vội giơ tay.
“Tiểu Bối thì đừng đi.” Tuy Nhị Bảo nói lời quan tâm nhưng giọng nói lại hơi ghét bỏ, “Em quá nhỏ quá yếu, em đi thì bọn anh còn phải bảo vệ em nữa!”
“Không, em cũng muốn đi.” Tiểu Bối kiên trì nói, làm một chuyện mà Nhị Bảo vô cùng thích – vén tay áo lên, giọng trẻ con nói: “Tiểu Bối đã lớn rồi, đã đánh người được rồi!”
- - Mặc dù trên bắp tay vừa trắng vừa mịn của cô bé không có tí cơ bắp nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT