Thẩm Y Y đang trong nhà hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng ồn ào của hai ông bà bên nhà họ Lý, nhưng cô chả buồn để ý tới, sau khi bới cơm xong thì ngồi trong nhà cùng Đại Bảo chờ bọn họ trở về.

Mẹ Lý vừa vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Y Y, bà có hơi mất tự nhiên, cũng có hơi xấu hổ. Sau ngày hôm qua, cả thôn đều biết bối cảnh gia thế của Thẩm Y Y, hiển nhiên mẹ Lý cũng không ngoại lệ.

Hiện ở thời đại này, các mặt hàng lương thực ăn mặc chính là biểu tượng của thân phận cao quý. Hình tượng, địa vị của Thẩm Y Y trong lòng mẹ Lý cũng trong nháy mắt bay cao hơn không ít. Coi như là vừa rồi hiểu lầm Thẩm Y Y thì bà cũng không dám chất vấn cô. Bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải, bà vẫn có phần thấp thỏm.

Thẩm Y Y làm bộ không thấy nét mặt của mẹ Lý, thấy bọn họ đã đến, đứng lên, mời một tiếng: "Cha, mẹ đã tới rồi? Mau ngồi đi ạ."

Cha Lý cười ha hả nhẹ gật đầu, ngồi xuống.

Mẹ Lý yên lặng ngồi ở bên cạnh ông, tự cho là thản nhiên mà nhìn một vòng, nhìn thấy cơm trắng và canh chua cá tỏa ra mùi thơm mê người, bà nuốt một ngụm nước bọt, thầm kinh hãi.

Điều kiện của nhà thằng hai thật là tốt, bữa ăn thế này mà cũng nỡ ăn, còn có tay nghề này, làm con cá này trông ngon mắt quá chứ nhỉ?

Sau đó, cha Lý mẹ Lý đã ăn một bữa cơm ngon nhất đời này, cả một bát canh chua cá lớn đều ăn hết.

Cha Lý mẹ Lý vuốt cái bụng tròn vo, thiếu điều không đứng lên đi nổi.

Sau khi ăn xong, Thẩm Y Y nghĩ cha Lý mẹ Lý ở đây, cô cũng không biết nên trò chuyện với bọn họ cái gì, bèn muốn tự dọn chén đũa, để Lý Thâm ứng phó... trò chuyện với cha Lý mẹ Lý.

Lý Thâm rất tự nhiên nhận chén đũa trong tay cô, nói với cô: “Em cứ đi tiêu thực với mấy đứa nhỏ đi.”

Thẩm Y Y vô thức nhìn cha Lý mẹ Lý.

Ở thời kỳ này, đa số mọi người cảm thấy việc nội trợ là việc của phụ nữ, đàn ông thì không nên làm việc nhà.

Tuy rằng kiếp trước cô không có cơ hội ở chung quá lâu với hai người cha mẹ chồng này, nhưng ở trong sách cô biết, mẹ Lý có đặc tính điển hình của mẹ chồng ở niên đại này. Tuy rằng cô cũng không cần nhìn sắc mặt của bọn họ, nhưng phản ứng của cha Lý mẹ Lý sẽ quyết định cách thức chung đụng của cô với hai người cha mẹ chồng này.

Vượt quá dự kiến của Thẩm Y Y, cha Lý không có phản ứng gì với việc Lý Thâm rửa chén, mà là thân mật nhìn mấy đứa nhỏ khoe quần áo mới với ông.

Mà mẹ Lý, trong nụ cười của bà có xen lẫn sự nịnh nọt, thuận theo lời Lý Thâm nói: "Đúng đúng đúng, để nó rửa. Y Y, con trông mấy đứa nhỏ là được rồi.”

Thẩm Y Y...

Tâm trạng thoáng cái trở nên phức tạp.

Nán lại trong chốc lát, cha Lý mẹ Lý cũng đi về.

Thẩm Y Y đã tiêu hóa xong, dẫn theo ba đứa nhỏ trở về phòng.

Châm đèn dầu hoả, mấy đứa nhỏ chơi đùa trên giường lò, tiếng vui cười vang lên liên miên bên tai.

Thẩm Y Y thỉnh thoảng sẽ phối hợp với bọn nó, nhưng cô có hơi cười không nổi với chuyện bọn nó thấy hài, bắt đầu hơi nhàm chán.

Sau khi Lý Thâm rửa xong chén đũa, nhận thấy nước trong chum nước sắp hết, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, anh lại chạy đi gánh nước về mấy lần, xong xuôi mới xách nước đi tắm rửa.

Tắm rửa xong trở về phòng, anh không do dự tiến vào phòng của Thẩm Y Y.

Tuy rằng cô cũng không có bảo anh đêm nay cũng qua ngủ, nhưng ngày hôm qua cô cũng không có nói không cho anh đêm nay tới đây. Vì vậy Lý Thâm quyết định giả làm người vô tội, nếu cô không lên tiếng bảo anh về ngủ một mình thì anh định sẽ cậy vào việc này.

Nhưng Lý Thâm tuyệt đối không ngờ, ba bé con một tay anh thay tã thay bỉm một tay nuôi nấng này không hề có tí gì là ăn ý với người cha già này!

Thấy anh tiến đến, còn tưởng rằng là bảo bọn nó quay về đi ngủ với anh, bọn nó ôm cổ mẹ bọn nó, bảo: "Cha, đêm nay bọn con đều phải ngủ với mẹ, cha trở về ngủ một mình đi."

Lý Thâm: "..." Nếu như ba đứa này không phải con trai ruột của anh thì anh sẽ xách chúng lên ném ra ngoài.

Đêm qua lúc Lý Thâm tới đây ba đứa nhỏ đã ngủ rồi, buổi sáng khi Lý Thâm rời giường bọn nó vẫn chưa tỉnh, vì vậy bọn nó còn không biết đêm qua Lý Thâm đã tới đây ngủ.

Sợ Lý Thâm về thật, Thẩm Y Y vội nói: "Sau này cha sẽ ngủ chung với chúng ta.”

Sau này...

Lý Thâm rất nhạy bén bắt được trọng điểm, đôi mắt hẹp dài b.ắ.n ra ra tia sáng. Đối với anh, có những lời này của cô là đủ rồi!

Anh cúi người tóm đứa con thứ hai bất hiếu của mình, giọng điệu xen lẫn nguy hiểm nhè nhẹ: "Sao nào? Con chê cha mình? Hả?"

"A a a! Không có! Cha! Con không có!" Nhị Bảo đề phòng cha cậu bé sẽ bắt được, cười lớn né tránh: "Anh ơi chạy mau!"

Đại Bảo vội vàng chạy đi, chỉ có bé ngốc Tiểu Bảo không biết tránh, vui vẻ nhào vào trong lòng cha mình.

Cả phòng đều là tiếng nói cười.

Thẩm Y Y mỉm cười nhìn bốn cha con, giờ khắc này, trong lòng chứa chan vui vẻ.

Thẩm Y Y rất vui vẻ với việc cả nhà năm người ngủ chung với nhau.

Tối hôm qua Lý Thâm cũng rất vui vẻ, nhưng đêm nay, chỉ có một điểm khiến anh không vui rồi.

Bởi vì!

Ba đứa nhỏ đều tranh nhau muốn đoạt vị trí ngủ bên cạnh vợ anh! Cướp vị trí của anh rồi!

Nhị Bảo còn nghiêm túc sắp xếp vị trí ngủ cho cha.

Dựa theo vị trí mấy đêm trước, Tiểu Bảo và Đại Bảo ngủ ở bên phải mẹ, cậu bé ngủ ở bên trái của mẹ, đêm nay cha đã tới, vậy cha nằm ngủ ở bên cạnh cậu bé.

Ò, cậu bé muốn đắp chăn nhung lông dê với mẹ, cha thì tự đắp chăn của mình.

Lý Thâm: "..." Tức giận đến bật cười.

Thẩm Y Y: "..." Nén cười, yên lặng không nói lời nào.

Đêm dần dần an tĩnh lại.

Lý Thâm lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu anh bất giác nhớ tới, lúc g.i.ế.c cá, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh.

Có hơi khô nóng, anh ngẩng đầu nhìn một cái, cô trái ôm phải ấp ngủ say sưa ngon lành.

Lý Thâm không khỏi hơi nhụt chí, người phụ nữ vô tâm vô tình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play