Trong lúc Thẩm Y Y và Hoàng Mai đang tán gẫu, mọi người lần lượt đến phòng học, phòng học chẳng mấy chốc đã trở nên ồn ào.
Khi gần đến giờ, các giáo sư và giảng viên cũng đến, ngồi ở hàng ghế đầu trong phòng học.
Cố vấn học tập Trần Hồng Tinh là người dẫn chương trình, sau khi nói một vài câu mở đầu xong liền tuyên bố chính thức đến giờ bắt đầu bảo vệ luận án, sinh viên đi lên theo số báo danh.
Số báo danh của của Thẩm Y Y hơi gần, sau hai nam sinh liền tới lượt cô, khi Trần Hồng Tinh đọc tên cô, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Việc cô làm đã lan truyền khắp cả viện, khác với những ánh mắt lần đầu khi biết chuyện Thẩm Y Y bị "đày" đến nhà máy thực phẩm số 1 mang đầy sự đồng cảm, khinh thường hay xem trò vui, lần này ánh mắt của mọi người đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và mong đợi.
Thẩm Y Y đứng trên bục giảng một cách tự tin và bình tĩnh trước những ánh mắt này, không cầm bản thảo, cứ thế dùng giọng nói êm tai mà trình bày, đến phần hỏi đáp, đối diện với những "hoạnh hoẹ" có chủ ý của các giáo sư và giảng viên, cô cũng dễ dàng đáp lời một cách đầy tự tin và lưu loát.
Sau khi bảo vệ luận văn xong, một tràng pháo tay như sấm vang lên, Thẩm Y Y dưới những tiếng vỗ tay này nhìn các giáo sư và giảng viên trước mặt, nhìn thấy trên khuôn mặt bọn họ nở nụ cười hài lòng, yêu thương và cảm kích, cô cúi đầu mỉm cười, rồi bước xuống sân khấu.
Mọi người đều đã biết cô có thể đạt được đánh giá như thế nào.
Đến lượt sinh viên tiếp theo lên sân khấu!
"Trời ơi trời ơi," Thẩm Y Y vừa ngồi xuống, Hoàng Mai liền không nhịn được kéo Thẩm Y Y qua, "Cậu quá giỏi đi? Tôi đã xem qua luận văn của cậu, nhưng những thứ cậu trình bày còn hay hơn cả luận văn! Xong rồi xong rồi, tôi lại càng cảm thấy áp lực hơn rồi, lo lắng quá đi!"
Thẩm Y Y mỉm cười nhìn cách nói chuyện khoa trương của cô ấy, vỗ vỗ vai cô ấy, "Được rồi, bình tĩnh nào, đừng quấy rầy người ta bảo vệ luận văn."
Hoàng Mai cười cười, làm một động tác im lặng, yên tĩnh lại — chỉ cần đừng làm giống như Thẩm Y Y biến lần bảo vệ luận văn này thành buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, đây chỉ là bài kiểm tra cuối kỳ, không cần quá lo lắng.
Thẩm Y Y sau khi bảo vệ luận văn xong cũng không còn việc gì nữa, cô có thể về nhà, nhưng bởi vì đến buổi chiều Hoàng Mai mới bảo vệ luận án, cho nên buổi trưa cô không về, mà đi ăn cơm Hoàng Mai, buổi chiều xem Hoàng Mai bảo vệ luận án xong mới trở về nhà.
Nửa tháng sau, Thẩm Y Y trở lại trường học xem kết quả, cô đi với Hoàng Mai, kết quả được dán ở cửa phòng cố vấn tư vấn, rất nhiều người đã tụ tập ở đó, Thẩm Y Y không cần chen vào, những người đó vừa nhìn thấy Thẩm Y Y đi tới, lập tức trở nên kích động——
"Thẩm Y Y đến rồi!"
"Thẩm Y Y, cậu được đánh giá loại xuất sắc!"
"Thật sao?" Khi Hoàng Mai nghe xong, cô ấy còn vui mừng hơn cả Thẩm Y Y, chen qua đám đông đi vào, nhìn thấy tên của Thẩm Y Y ở phía trên, lập tức hét lên, giọng nói cao vút khiến mọi người xung quanh giật mình, nhưng không ai trách cô ấy, cười nhìn cô ấy túm lấy Thẩm Y Y rồi hét lên một cách hưng phấn: "Y Y, là thật! Cậu thực sự được xuất sắc!"
"Còn là sinh viên duy nhất được loại xuất sắc," một sinh viên nữ bên cạnh nói thêm, cô gái này hẳn là đàn em khoá sau, nhìn Thẩm Y Y bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Chị Y Y, chị quá giỏi!"
Mọi người mồm năm miệng mười khen ngợi Thẩm Y Y, Thẩm Y Y bị mọi người vây quanh đi tới trước bảng vinh danh, nhìn thấy tên của mình, lại nhìn thấy Hoàng Mai cũng qua môn, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười lịch sự với mọi người.
— "Y Y, cậu đạt điểm xuất sắc, vậy là tốt nghiệp luôn rồi hả? Năm sau không cần đến trường nữa?"
Thẩm Y Y: "Chắc là như vậy, không biết trường học sắp xếp như thế nào, tôi nghe theo trường học!"
— "Vậy thì nhớ quay lại gặp chúng tôi đấy, chúng tôi sẽ rất nhớ cậu!"
Thẩm Y Y: "Chắc chắn rồi, nhà tôi ở Bắc Kinh, về trường cũng rất thuận tiện."
— "Y Y, tôi nghe nói thương hiệu Bách Khiêu Nhất là do cậu tạo ra? Vậy bọn mình đến Bách Khiêu Nhất tìm cậu được không?"
Thẩm Y Y: "Là do mình với bạn bè hợp tác kinh doanh, mọi người có thể đến tìm tôi nha, nếu muốn mua quần áo thì cứ nói tên tôi, tôi giảm 10% cho mọi người! Nhưng mà tìm tôi thì thôi đi, không phải lúc nào tôi cũng ở đó, nếu như mọi người có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi... Đợi lát nữa tôi viết số của mình cho mọi người! "
— "Y Y, bình thường cậu không ở cửa hàng quần áo thì cậu ở đâu? Tôi nghe nói nhà máy thực phẩm số 1 đã thuê bạn làm nhân viên nghiên cứu, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ đến nhà máy thực phẩm số 1 hả?"
Thẩm Y Y: "Trước mắt là vậy!"
......
Nếu những người không biết nhìn thấy cảnh bọn họ nói chuyện sôi nổi xung quanh Thẩm Y Y, có khi còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng thật ra trong số những người này có những người bình thường Thẩm Y Y đến cái đầu chào nhau cũng chẳng có.
Nhưng cho dù là Thẩm Y Y hay là những sinh viên này, bọn họ đều biết Thẩm Y Y sắp tốt nghiệp rồi rời trường, mặc dù bọn họ đều nói sau này sẽ gặp nhau, nhưng bọn họ cũng biết tốt nghiệp là chia ly, có khi cả đời này cũng không thể gặp lại nhau.
Đối mặt với những người có thể không gặp lại nhau trong tương lai, mọi người đều tỏ ra sự tốt nhất từ tận đáy lòng mình.
Sau khi nói chuyện một lúc, có người từ văn phòng đi ra, gọi Thẩm Y Y: "Y Y, cố vấn học tập bảo cậu vào phòng làm việc của cô ấy."
"Tôi đi đến văn phòng cố vấn học tập một lát," Thẩm Y Y mỉm cười với những người đang vây xung quanh cô, mọi người tự động nhường đường, nhìn cô vào văn phòng, sau đó thì thầm vài câu với bạn mình rồi rời đi.
Hoàng Mai không rời đi, đứng bên ngoài phòng làm việc chờ Thẩm Y Y.
Trần Hồng Hinh bảo Thẩm Y Y đi vào, thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nói cho cô biết điểm số của mình, làm theo những gì trường học nói, chủ yếu là cô nghĩ như thế nào, mặc dù cô có thể tốt nghiệp luôn, tất nhiên, nếu cô muốn ở lại trường học học thì cũng không sao, chủ yếu phụ thuộc vào sự lựa chọn của Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y lựa chọn tốt nghiệp.
Bởi vì kỳ nghỉ đông sắp đến, cho nên nhà trường không thể làm thủ tục nhanh cho cô được, đầu học kỳ sau cô mới có thể đến lấy bằng tốt nghiệp.
Thẩm Y Y cảm ơn Trần Hồng Tinh, đi ra thì thấy Hoàng Mai vẫn chưa đi, bèn nói: "Hôm nay cậu không bắt tàu hoả về nhà sao? Sao còn chưa đi?"
"Mình đi chuyến tàu lửa ban đêm, không vội," Hoàng Mai nói.
Thẩm Y Y nhìn cô ấy, đoán rằng Hoàng Mai có lẽ không nỡ rời xa cô, vì thế nói: "Bây giờ mới giữa trưa thôi, cậu đến nhà tôi ăn ăn cơm rồi về."
"Hả?" Hoàng Mai đi theo cô, mặc dù cô ấy cũng muốn đến nhà Thẩm Y Y ăn tối, nhưng mà, "Nhưng mà có kịp không?"
"Cậu đã thu dọn đồ đạc chưa?"
"Thu dọn xong hết rồi, nhưng đi từ trường đến ga xe lửa cũng mất không ít thời gian," Hoàng Mai nói, "Còn phải vào ga trước để kiểm vé."
"Tôi có xe, đợi ăn cơm xong tôi trực tiếp đến cậu đến ga xe lửa", Thẩm Y Y nói.
Có xe? Có xe gì?
Thẩm Y Y hiện đang sống ở bên cạnh tứ hợp viện, khi đến trường, hoặc là Lý Thâm lái xe chở cô đến hoặc là cô tự lái xe đến, nhưng cô rất ít khi trực tiếp lái xe đến trường, cô đều để xe sân nhỏ.
Vì thế khi Hoàng Mai đi cùng với Thẩm Y Y đến sân nhỏ, sau khi nhìn thấy xe của Thẩm Y Y, choáng váng cả người, "Đây là xe của nhà cậu hả?"
"Đúng vậy," Thẩm Y Y ngồi vào ghế lái, ra hiệu cho Hoàng Mai ngồi vào ghế phụ, sau khi Hoàng Mai lên ghế phụ, cô ấy hoài nghi nói: "Cậu biết lái xe!"
Thẩm Y Y dùng hành động để trả lời Hoàng Mai, cô biết!
Hoàng Mai nhìn động tác khéo léo của cô, cô ấy tin rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT