Thẩm Y Y ngoan ngoãn, dốc sức dỗ anh mấy đêm liền, mới dỗ được anh.
Mấy ngày sau, Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu dẫn Tiểu Bảo tới Hải thị.
Mấy ngày đầu tiên, họ ở nhà nghỉ, ban ngày thì đi tìm nhà tìm mặt tiền, may mà thời gian không phụ người có lòng, sau nửa tháng, họ tìm được một mặt tiền.
Làm thủ tục chuyển nhượng mặt tiền có hơi phức tạp, may mà chủ nhân đồng ý cho họ tu sửa trước sau khi họ cọc cho nửa số tiền, họ thuê một căn nhà gần mặt tiền sống, vừa sửa sang cửa hàng, vừa làm thủ tục chuyển nhượng cửa hàng.
Sau hơn nửa tháng, các thủ tục đều được làm xong, cửa hàng cũng sửa sang xong, liên hệ vận chuyển, chuyển quần áo tới Hải thị, họ khai trương cửa hàng quần áo đầu tiên ở Hải thị.
Nhưng bởi vì họ không bày sạp tích lũy danh khí ở Hải thị, cho nên không có thuận lợi như mở hai cửa hàng quần áo ở thủ đô, thời gian mới đầu kinh doanh không tốt.
Nhưng chất lượng vĩnh viễn là marketing tốt nhất!
Ngày đầu tiên không có khách gì, ngày hôm sau khách tăng đôi, ngày thứ ba lại tăng đôi trên nền tảng ngày thứ hai, như vậy suy ra…
Lại có pháp bảo là Tiểu Bảo ở đây, khách quay lại vô cùng nhiều, sau nửa tháng, Cửa hàng quần áo ở Hải thị của Thẩm Y Y bọn họ đã kinh doanh vô cùng sôi nổi.
Chỉ là lúc này kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc, Thẩm Y Y và Tiểu Bảo phải quay về khai giảng, Lâm Đại Nữu cũng đã hai tháng không về, định quay về thăm Vượng Tài và An An, dẫn chúng đi đăng ký học.
Còn cửa hàng quần áo, bọn họ đã tuyển xong nhân viên bên này rồi, mà quản lý cửa hàng…Mấy nhân tài mà Thẩm Y Y tìm trên phố trước đây đều được bồi dưỡng trở thành cán bộ dự trù, điều một người trong đó tới làm quản lý, lúc họ khai trương đã gọi người tới, ứng phó việc kinh doanh ở đây hoàn toàn được.
Đương nhiên, cửa hàng này vừa mới thành lập, hoàn toàn buông tay để người dưới trướng quản là không thể, sau đó Thẩm Y Y hoặc Lâm Đại Nữu vẫn sẽ tới đây công tác, theo sát công việc ở đây.
Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu bàn giao xong chuyện với quản lý cửa hàng ở đây, liền ngồi tàu lửa về thủ đô.
Khi tới ga, Thẩm Y Y và Tiểu Bảo, Lâm Đại Nữu mỗi người xách hành lý của mình đi ra ngoài.
Bởi vì sắp khai giảng, rất nhiều sinh viên về trường, người rất đông, Tiểu Bảo thấy mẹ cậu xách hành lý hơi khó khăn, bảo mẹ cậu đưa cặp cho cậu.
Thẩm Y Y: “Không cần, mẹ tự cầm, con cầm đồ của mình là được rồi…”
“Không sao đâu, mẹ, con còn cầm được, đưa cho con đi.” Tiểu Bảo không khỏi nói, lấy một cái cặp của cô đi, sau đó ở phía trước mở đường.
Thẩm Y Y bất lực, theo phía sau cậu, giảm nhẹ gánh nặng nên cô đi cũng nhanh hơn chút, quay đầu nhìn Lâm Đại Nữu, hỏi cô ấy cần giúp đỡ không, Lâm Đại Nữu lắc đầu nói không cần, cô ấy thường xuyên làm việc, đối với cô ấy mà nói, chút hành lý này không tính là gì.
Nhưng cô ấy vẫn nói với Thẩm Y Y: “Tiểu Bảo nhà các cô khôn lớn rồi.”
Thẩm Y Y không cho ý kiến, không phải lớn rồi sao?
Nếu không phải chuyến đi Hải thị này, đại khái Thẩm Y Y còn sẽ coi Tiểu Bảo là một đứa nhỏ cần chăm sóc.
Nói thật, ở trong lòng Thẩm Y Y, trong mấy đứa con của cô, Tiểu Bảo thích hưởng thụ, không thích làm việc hơn so với hai anh trai của cậu, dựa vào mình có chút khôn lỏi, còn biết giở trò nghịch ngợm, ăn cơm cũng kén chọn hơn Tiểu Bối, khá èo uột.
Bởi vì trong nhà có điều kiện, cô cũng vui vẻ chiều những tật xấu không nghiêm trọng này của cậu.
Cho nên lần này để Tiểu Bảo đi theo, cô định để cậu tới chơi, nhưng không ngờ là cậu còn kiên cường giỏi chịu khổ hơn cô tưởng tượng.
Lúc mới đầu, nói là để Tiểu Bảo tới phụ nấu cơm, nhưng sau khi tới, đi cùng đường cuối ngõ tìm mặt tiền, tìm nhà chuyển nhà, sửa sang tìm công nhân…cậu gần như đều phụ làm.
Chính lúc mùa hè oi bức nhất, có đôi lúc Thẩm Y Y cũng sẽ cảm thấy bức bối, nhưng cô chưa từng thấy cậu quạu, có đôi lúc thậm chí còn sẽ chu đáo nhắc nhở cô nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.
Màu da của cậu khác với Thẩm Y Y, mặc kệ Thẩm Y Y phơi nắng thế nào cũng không đen, mà hai tháng qua, Tiểu Bảo vốn là một công tử bột trắng trẻo trở nên giống như hòn than.
Thẩm Y Y rất xót…
“Cha! Tiểu Bối!” Tiểu Bảo bỗng nhiên gọi một tiếng, lúc họ về đã gọi điện thoại nói với Lý Thâm, chắc chắn Lý Thâm sẽ tới đón.
Thẩm Y Y nhìn theo hướng cậu gọi, nhìn thấy Lý Thâm dẫn Tiểu Bối và Vượng Tài tới, Tiểu Bảo cõng túi lớn túi nhỏ hành lý lao về phía cha…Tiểu Bối: “Tiểu Bối! Em gái, em mau cầm giúp anh út, nặng quá, mau mau mau, phụt, tay của anh sắp gãy rồi!”
Thẩm Y Y: “...” Không phải con nói con còn cầm được sao?
“Vợ.”
Nghe thấy tiếng của Lý Thâm, tâm tư của Thẩm Y Y lập tức chuyển từ Tiểu Bảo lên người Lý Thâm.
Ánh mắt đối mặt với người đàn ông với ánh nhìn sáng quắc, gần hai tháng không gặp, vẻ ngoài của anh không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ cô thích nhất, Thẩm Y Y có hơi ngứa ngáy, muốn bổ vào lòng anh…
Chỉ là tiếc nuối xung quanh người tới kẻ lại, cô cũng không làm ra được hành động thân mật như thế trước mặt các con.
Hai người khắc chế tình cảm mãnh liệt, Lý Thâm rất tự nhiên đón lấy hành lý còn lại trong tay cô, nhíu mày hỏi: “Ít như vậy?”
Thẩm Y Y ra hiệu về phía Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo cầm giúp em một túi!”
Lúc này Lý Thâm mới chú ý tới con trai út của anh, phát hiện con trai út ngoài cầm túi giúp vợ anh, bản thân cậu còn có không ít hành lý, khen một câu: “Không tồi, vẫn xem như hiểu chuyện!”
Thẩm Y Y bật cười, đánh anh một cái: “Anh còn không mau tới cầm giúp nó? Nếu không nó bảo con gái anh cầm phụ đó!”
Lý Thâm nhìn, quả nhiên Tiểu Bảo đưa cho Tiểu Bối một túi, Tiểu Bối hai tay nhận lấy cái túi to xấp xỉ mình, có hơi phí sức, sắc mặt Lý Thâm khẽ nghiêm lại, đi tới: “Tiểu Bối…”
“Cha, túi đó trông có vẻ nặng, nhưng không nặng.” Tiểu Bảo âm u nói.
“Cha, con có thể cầm được.” Tiểu Bối ngửa đầu nói với cha mình.
Lý Thâm bỏ qua, thuận tay lại cầm một túi hành lý giúp Tiểu Bảo: “Đi thôi, quay về trước, xe ở bên ngoài.”
Tiểu Bảo vui vẻ đi theo.
Thẩm Y Y nhìn phía sau, hai mẹ con Lâm Đại Nữu Vượng Tài còn ở trong niềm hưng phấn đã lâu không gặp, cô gọi họ: “Đại Nữu, Vượng Tài, về thôi.”
“Tới đây.” Hai mẹ con Lâm Đại Nữu đáp, vội vàng đi theo.
Trên xe, Thẩm Y Y ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Bối ngồi kế Tiểu Bảo, Tiểu Bối nhìn anh trai út cô bé mấy lần.
Tiểu Bảo vốn muốn làm như không biết, số lần nhiều, cậu mới không nhịn được hỏi: “Tiểu Bối, em không nhận ra anh út nữa rồi?”
Tiểu Bối lắc đầu, nói nhỏ: “Anh út, sao anh lại trở nên đen như vậy?”
Tiểu Bảo khựng lại, hắng giọng, đứng đắn nói: “Đen một chút tốt, có khí khái nam tử! Không phải anh hai thường nói muốn đen một chút sao?”
“Nhưng em nhớ anh út từng nói anh thích da trắng, bởi vì trắng trông đẹp trai, anh không thích đen.” Tiểu Bối ngây ngô hỏi: “Anh hai mới thích đen!”
Tiểu Bảo: “...” Còn không phải bởi vì bây giờ anh đen sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT