Mặc dù mẹ Lý nói để bà làm cơm, nhưng Thẩm Y Y và Nhị Bảo không có thật sự để một mình bà làm, hai người đều vào phòng bếp giúp đỡ làm chung.

Bữa cơm này khá phong phú, chờ mấy người Lý Thâm trở về vẫn chưa làm xong.

Lý Thâm trở về nhìn thấy cả bàn đồ ăn thịnh soạn, kinh ngạc nói: "Hôm nay là ngày gì? Sao ăn thịnh soạn thế?"

Nhị Bảo bưng đồ ăn tiến đến, nghe câu nói này của cha cậu bé, chỉ muốn cười khẩy ha ha hai tiếng.

"Con có thái độ gì đó?" Lý Thâm chú ý tới vẻ mặt của cậu bé, một ánh mắt lạnh lẽo b.ắ.n sang.

"Khinh bỉ vẻ mặt của cha." Nhị Bảo đặt một dĩa thịt kho tàu lên trên bàn, vẻ mặt u oán nói: “Cha chẳng hề quan tâm đến con của cha!”

Nói xong, đặt đồ ăn xuống là đi.

Lý Thâm: “???”

Anh từ phía sau chế trụ vai của cậu bé kéo trở về, sắc mặt Nhị Bảo bướng ngay, âm thầm dùng sức. Đọ sức với cha cậu bé, cuối cùng liên tục bại lui, bị cha cậu bé kéo trở về.

"Chỉ chút công phu mèo ba chân đó của con mà muốn thắng cha?" Lý Thâm cười mỉa.

Nhị Bảo phiền muộn, mạnh miệng nói: "Cha đợi con lớn thêm chút, chờ con cao như cha, nhất định có thể thắng cha!"

"Có thể thắng rồi tính.” Lý Thâm không thèm để ý nói, chuyển đề tài: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Vì sao làm nhiều món ăn thế?"

"Hôm nay là ngày có kết quả thi cấp ba của con!" Nhị Bảo tức giận nói.

Lý Thâm: “???” Bận bịu nên quên rồi, hỏi: "Thi đậu trường chuyên cấp ba rồi à?"

"Nói nhảm! Không thi đậu thì sẽ làm nhiều món vậy sao?" Nhị Bảo nói.

Lý Thâm ngước mắt nhìn về phía cậu bé một cách sâu xa.

Nhị Bảo sợ rồi, đổi giọng: "Đương nhiên là thi đậu."

Lý Thâm gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Nhị Bảo lại bất mãn, chỉ trích anh: "Cha, cha thật sự là quá không quan tâm con, chẳng bằng mẹ chút nào, mẹ đã sớm mua rau thịt trở về chúc mừng cho con!"

"Con rất hiếu thuận." Lý Thâm cười chế giễu: "Mẹ con làm việc một ngày đã mệt mỏi như vậy rồi, con còn để mẹ nấu cơm chúc mừng cho con!"

Nhị Bảo thoáng cái ỉu xìu, yếu ớt nói: “Con khuyên rồi nhưng mẹ không nghe."

"Cha làm việc trễ thế này, con không quan tâm cha, còn chỉ trích cha.” Lý Thâm nói tiếp.

Nhị Bảo: "..." Cha cậu bé quả thật nhìn giống như khá mệt mỏi... Có chút áy náy!

"Mau kêu mẹ con đi ra nghỉ ngơi." Sắc mặt Lý Thâm không thay đổi nói.

"À.” Nhị Bảo mang sự áy náy vào phòng bếp bảo mẹ của cậu bé đi ra.

Lúc Thẩm Y Y thấy vẻ mặt Nhị Bảo áy náy bảo cô đi nghỉ ngơi, Thẩm Y Y: "..."

...

Như Thẩm Y Y sở liệu, chuyện làm ăn của tiệm bán quần áo vào một tuần đầu tiên thì rất sôi nổi, sau một tuần thì bắt đầu dần dần giảm đi một chút, mãi đến một tháng sau, việc làm ăn mới bắt đầu từ từ ổn định lại, nhưng bình quân mức tiêu thụ mỗi ngày vẫn có thể đạt tới hai, ba ngàn đồng. Giảm đi gần một nửa, nhưng tổng thể cũng không lỗ, thậm chí còn rất lời.

Có Thẩm Y Y nhắc nhở ở phía trước, Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha đã có chuẩn bị, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Sau khi việc làm ăn bắt đầu dễ thở hơn, Thẩm Y Y suy tính tìm mấy nhân viên hướng dẫn mua hàng.

Thanh niên tri thức xuống nông thôn về thành phố có không ít người chưa có công việc, cho nên Thẩm Y Y muốn tìm mấy nhân viên hướng dẫn mua hàng cũng rất nhanh đã tìm được, tìm được ba người, đều tương đối trẻ tuổi. Sau khi đã có nhân viên hướng dẫn mua hàng, mấy người Thẩm Y Y, Lý Đại Nha, Lâm Đại Nữu đều không bận rộn như trước nữa, cuộc sống của các cô cũng vào quy luật.

Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha gần như đều là tám giờ mỗi sáng tới tiệm bán quần áo, thời gian kế tiếp gần như đều ở lại tiệm bán quần áo, sau đó năm giờ chiều tan tầm, về nhà cơm nước xong xuôi, sau đó đến lớp học buổi tối học tập.

Thời gian làm việc của Thẩm Y Y đã linh hoạt hơn rất nhiều, công việc của cô chủ yếu vẫn là vẽ, vẽ cũng không phải là việc khó đối với cô cho nên cô sẽ ngủ tới khi tự tỉnh, nhàn nhã ăn một bữa cơm bữa sáng với trưa kết hợp, chơi với mấy đứa nhỏ Tiểu Bối một lát. Chờ Mẹ Lý làm xong cơm trưa, mới mang theo cơm đến tiệm bán quần áo, nhìn mấy người thím mập làm quần áo, tình hình bán quần áo. Buổi chiều không có việc gì, cô lại ung dung về nhà. Rảnh rỗi cô sẽ nhớ mong đứa con cả của nhà mình, mặc dù cô cũng biết Đại Bảo đã lớn rồi, kỹ năng sinh hoạt nên biết đều biết, nhưng Thẩm Y Y xuyên việt về đây đã lâu thế này nhưng chưa từng tách rời với Đại Bảo lâu tới vậy, tất nhiên là không yên lòng.

Đại Bảo đến Tương Thành đã hơn nửa tháng, lúc trước cô bảo cậu bé sau khi đến thì gửi thư về cho nhà, gửi cách thức liên lạc trở về.

Hai ngày này luôn luôn nhớ thương, hôm nay về nhà cuối cùng đã nghe thấy mẹ Lý nói Đại Bảo đã gửi thư về, Thẩm Y Y vội vàng mở ra, quả nhiên thấy Đại Bảo viết cách thức liên lạc, lập tức đi gọi điện thoại, không bao lâu điện thoại đã có người tiếp, sau khi Thẩm Y Y nói rõ ý muốn thì đối phương lập tức đi tìm người.

"Mẹ?" Giọng Đại Bảo ấm áp truyền tới.

"Là mẹ.” Thẩm Y Y nghe thấy tiếng của cậu bé, đáp lại: “Đại Bảo, con ở bên kia sống thế nào?"

"Rất tốt." Giọng ấm áp của Đại Bảo vang lên, cậu bé bảo: "Mẹ và cha còn có em trai, em gái đều khỏe chứ?”

"Cả nhà rất khỏe, con không cần lo lắng trong nhà.” Thẩm Y Y nói: “Tiền còn đủ chứ?"

"Đủ, chỗ chúng con khá chênh lệch, gần đây không có xã cung tiêu và cửa hàng bách hóa, tiền con chẳng dùng bao nhiêu.”

"Căn cứ nghiên cứu cung cấp ăn ở à?" Thẩm Y Y hỏi.

Đại Bảo đáp từng câu, căn cứ nghiên cứu mời bọn họ đến đương nhiên là sẽ cho bọn họ quy cách đãi ngộ cao nhất, sắp xếp việc ăn ở là tốt nhất, các kiểu các kiểu, Thẩm Y Y nghe thế thì yên tâm hơn rất nhiều.

Hai người hàn huyên thật lâu, từ sinh hoạt ở bên kia của Đại Bảo cho tới việc vặt trong nhà, hàn huyên tròn ba mươi phút, mãi đến khi bên Đại Bảo có người nhắc nhở, Thẩm Y Y mới nhớ tới, điện thoại Đại Bảo dùng chính là điện thoại của sở nghiên cứu, không tiện chiếm dụng thời gian quá dài, dặn dò cậu bé có chuyện gì thì gọi điện thoại, rồi mới cúp.

Đại Bảo cúp điện thoại, bỏ tiền trả tiền.

Thông tín viên chưa từng thấy ai gọi điện thoại lâu như vậy. Sở nghiên cứu cung cấp phúc lợi cho nhân viên công tác trong sở, gọi điện thoại tốn tiền, nhưng nghe thì miễn phí, nhưng thời buổi bây giờ tiền điện thoại đắt, người bên kia đầu dây vì tiết kiệm tiền điện thoại cũng sẽ không gọi quá lâu, sẽ không để cho tiền điện thoại sở nghiên cứu tốn kinh phí quá nhiều. Đại Bảo gọi lâu như vậy, lúc đầu sắc mặt nghiên cứu viên có chút không dễ nhìn, nhưng thấy Đại Bảo cho tiền, còn cho nhiều nên lúc này sắc mặt mới dễ nhìn chút.

Đại Bảo vừa muốn ra ngoài, bên cạnh liền có một bàn tay duỗi ra giữ cổ của cậu bé, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nhìn không ra thằng oắt em nhớ nhà tới vậy đó? Gọi điện thoại với mẹ em lâu tới thế này!”

Đại Bảo ho một tiếng: "Buông ra!"

Liêu Chí Viễn buông cậu bé ra, nhìn Đại Bảo mới tới mấy ngày đã gầy gò hơn rất nhiều, bảo: "Sao em không nói cho mẹ em tình huống thật tại nơi này của chúng ta?"

Vừa rồi cậu ấy đã nghe thấy rồi, Đại Bảo miêu tả nơi này rất tốt, nhưng nơi này hoang vắng, đồ ăn ít, mỗi ngày đều ăn không tốt, thậm chí còn ăn không đủ no. Nước cũng ít, vì tiết kiệm nước, bọn họ mỗi ngày đều là lau người đi ngủ, hiện tại cứ cảm giác trên người đang tản mùi hương gì đó khác thường... Thậm chí ngủ không ngon, bởi vì mỗi lúc trời tối bọn họ đều bị muỗi cắn.

"Em không muốn để cho mẹ em lo lắng." Đại Bảo nói.

Liêu Chí Viễn: "..." Tốt khoe xấu che, có hiếu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play