Trần Cường thức trắng cả đêm, lật tới trở lui rất lâu, ánh mắt nhiều lần nhìn về bóng dáng nhô lên trong tối, cô ấy bất động, anh ấy cũng không biết cô ấy ngủ hay chưa.
Trong lòng nén giận, anh ấy cố ý hoạt động mạnh, trở người thật mạnh, nào ngờ An An ngủ chính giữa ư ư một tiếng, anh ấy cho rằng An An bị anh ấy đánh thức rồi, lập tức cứng người, phát giác An An chưa tỉnh, mới thở phào một hơi.
Lần nữa nhìn sang bóng dáng bất động đó, anh ấy hạ quyết tâm.
Được, vậy thì ly hôn đi! Ai rời khỏi ai mà không thể sống nổi, anh ấy thèm Lâm Đại Nữu chắc?
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, anh ấy vẫn mất ngủ.
Lúc rạng sáng, anh ấy cảm thấy mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, lại cảm thấy bên kia giường nhúc nhích, anh ấy mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Đại Nữu đã dậy rồi.
Động tác của Lâm Đại Nữu rất khẽ, đại khái là sợ đánh thức họ, rón ra rón rén cầm đồ ra ngoài.
Anh ấy đợi cô ấy đi ra, sau đó nhìn thời gian, mới năm giờ mười mấy phút.
Trong lòng anh ấy nghẹn tới hoảng, không dậy.
Tới khoảng sáu giờ, cuối cùng anh ấy mới dậy.
Mặc quần áo xong xuôi ra ngoài, vừa hay gặp được Lý Thâm, Lý Thâm vừa nhìn thấy anh ấy, nhíu mày: “Ngủ không ngon?”
Không phải ngủ không ngon, là thức trắng cả đêm!
Trần Cường cũng biết bây giờ tinh thần của mình có hơi uể oải, qua loa nói: “Gặp ác mộng!”
Lý Thâm không tin, đang muốn nói gì, Lâm Đại Nữu tới.
“Anh Thâm?” Lâm Đại Nữu nói: “Anh sắp đi làm rồi? Em đã nấu bữa sáng rồi, anh ăn chút trước rồi đi?”
Lý Thâm nhìn cô ấy, lại nhìn Trần Cường, không có biểu cảm gì, “ừm” một tiếng, đi ra.
“Cường Tử, anh cũng ăn một chút đi.” Lâm Đại Nữu nói.
Trần Cường đang định đi ngạc nhiên quay đầu, anh ấy tưởng trải qua tối qua, Lâm Đại Nữu sẽ tạm thời ngó lơ mình, không ngờ mới cách một đêm, cô ấy đã có thể nói chuyện với mình giống như không có chuyện gì?
Cô ấy không quan tâm tới Trần Cường, Trần Cường cảm thấy không vui, quan tâm anh ấy, anh ấy cũng cảm thấy không vui!
Cmn, anh ấy tức giận cả đêm, kết quả cô ấy lại giống như không có việc gì xảy ra!
Trần Cường càng tức, không thèm để ý tới Lâm Đại Nữu, chạy đi rửa mặt.
Lâm Đại Nữu cũng không quan tâm, xa xa nhìn thấy quần áo Trần Cường phơi tối qua, mặc kệ là đồ của anh ấy hay là của An An đều không giặt sạch, phơi cũng méo xẹo.
Đặc biệt là đồ của anh ấy, quả thực giống như chỉ bỏ trong nước ngâm rồi lấy lên, rất nhiều chỗ đều không chà sạch.
Đồ của An An thì sạch sẽ hơn một chút, nhưng vẫn có một số vết loang lổ nhỏ bên trên.
Lâm Đại Nữu bèn đi lấy đồ của An An xuống, bỏ vào trong chậu chà.
Trần Cường đi ra, nhìn thấy cô đang chà đồ của An An, lại phức tạp lên.
“Đồ của anh em không giặt giúp anh đâu.” Giọng của Lâm Đại Nữu lần nữa truyền tới.
Trần Cường lại giống như bị hắt một chậu nước lạnh, không phải bởi vì cô ấy nói không giặt đồ cho mình, mà là bởi vì thái độ của cô ấy, thẹn quá hóa giận: “Ai thèm em giặt đồ giúp tôi?”
Chu Phong Thu cũng đã dậy, vừa hay nghe thấy câu nói này của Trần Cường, hứng thú nhìn cảnh này.
Trần Cường nhìn thấy biểu cảm xem kịch của anh ta, mất không chế, đạp anh ta một cái: “Cmn cậu mau đi rửa mặt đi, anh Thâm đã ăn sáng rồi, không khéo lát nữa lại để chúng tôi đợi cậu!”
Chu Phong Thu lảo đảo đi rửa mặt, Trần Cường cũng đi ăn sáng.
Sau khi Lý Thâm và Trần Cường ăn sáng xong, liền xuất phát.
Bây giờ bốn chiếc xe đạp trong nhà đều là ưu tiên cánh phụ nữ cưỡi đi đến cửa hàng, cho nên họ đi xe hàng.
Chu Phong Thu dậy muộn nhất, cũng lề mề nhất, sau khi ăn vài miếng cháo, vội vã cầm mấy cái trứng và mấy củ khoai lang nhét vào túi, đựng một ấm nước mới vội vã leo lên xe hàng, ngồi trên ghế lái phụ, vừa đi lên liền lấy trứng và khoai lang từ trong túi ra, miệng ầm ĩ nóng quá nóng quá.
Trần Cường nằm ở ghế sau ngủ bù chê anh ta ồn, đá anh ta một cái: “Cái thằng cậu có thể im lặng chút không!”
Trứng trong tay Chu Phong Thu lăn xuống, tức giận cực kỳ: “Cmn, tiếng lái xe còn ồn hơn, có cần bảo anh Thâm dừng lại cho cậu ngủ đủ rồi chúng ta mới đi không?”
Chu Phong Thu nói xong, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ không có tinh thần của Trần Cường, lại nhìn Lý Thâm, Lý Thâm từ gương chiếu hậu liếc nhìn Trần Cường một cái.
Chu Phong Thu hừ một tiếng, nói với Trần Cường: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Đáng để cậu đòi sống đòi c.h.ế.t như vậy?”
“Ai đòi sống đòi chết?” Trần Cường xù lông: “Tôi chẳng qua là do dự, đang cân nhắc!”
“Do dự? Cân nhắc?” Lý Thâm đang nhìn gương chiếu hậu phát ra tiếng: “Ly hôn?”
Trần Cường bỗng bật dậy: “Anh Thâm, sao anh biết?”
Chu Phong Thu phì cười một tiếng: “Chuyện rách này của cậu còn cần làm sao biết? Đoán là trúng!”
Trần Cường:???
Nếu không phải buồng lái nhỏ, anh ấy sẽ nhào tới đánh c.h.ế.t Chu Phong Thu.
Sự kỳ quặc giữa Trần Cường và Lâm Đại Nữu, chỉ có hai vợ chồng này tự cho rằng mình giấu rất tốt, thực tế chỉ cần sống gần với họ một chút đều có thể nhìn ra được.
Chỉ là bởi vì đây là chuyện giữa vợ chồng, cộng thêm phương thức kết hợp đặc thù của Trần Cường và Lâm Đại Nữu, không ai tiện nói gì thôi.
Nhưng chung quy cũng là anh em, Lý Thâm và Chu Phong Thu cũng không thể mặc kệ anh ấy, Chu Phong Thu hỏi: “Nói thử đi, cậu với vợ cậu lại có vấn đề gì rồi?”
Trần Cường từ gương chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt của Lý Thâm ném tới, ở trước mặt Lý Thâm - người anh ấy coi như anh cả, nỗi ấm ức của anh ấy đạt tới đỉnh điểm! Nếu không nói ra, chắc chắn anh ấy sẽ nghẹn chết.
Thế là nói ra hết lời Lâm Đại Nữu nói hôm qua, nói tới cuối cùng, anh ấy phẫn nộ: “Em đâu có đối xử không tốt với cô ấy, không bỏ đói không bỏ khát cô ấy, chỉ là bảo cô ấy ở nhà làm chút việc chăm sóc con cái mà thôi, thế này không dễ hơn ra ngoài kiếm tiền sao? Vì sao cô ấy nhất quyết phải ra ngoài kiếm tiền, khiến mình vất vả như vậy, gia đình cũng khổ sở theo, cũng thay lòng rồi, còn nói cái gì cho em hai lựa chọn, hoặc là em san sẻ việc nhà, hoặc là ly hôn!”
Nghĩ ngợi, vẫn không hả giận: “Làm như cô ấy giỏi giang lắm, một lời không hợp liền nói ly hôn!”
“...” Lý Thâm và Chu Phong Thu đều im lặng.
Trần Cường lập tức nổi điên: “Các người cũng cảm thấy cô ấy làm đúng?”
“Khoan nói cô ấy làm đúng hay không, vừa nãy cậu nói như vậy là không đúng rồi.” Chu Phong Thu nói.
Trần Cường: “...” Cmn, anh ấy đã quên hai người này là thê nô, có góc độ suy nghĩ khác với anh ấy!
“Tình huống của tôi khác với hai người.” Trần Cường cường điệu: “Giữa chúng tôi không có tình yêu!”
“Cậu cũng nói không có tình yêu.” Chu Phong Thu nói: “Không có tình yêu vì sao cô ấy phải ở nhà giặt đồ, nấu cơm đợi cậu cho cô ấy tiền tiêu, tự mình ra ngoài kiếm tiền không phải càng đáng tin hơn sao?”
Trần Cường: “...”
“Tư tưởng của cậu còn dừng trong tư tưởng truyền thống, mà vợ cậu đã thức tỉnh ý thức phái nữ rồi.” Lý Thâm nhàn nhạt nói: “Cô ấy có năng lực kiếm tiền, không cần dựa dẫm cậu, cho nên cậu tức giận!”
“...” Trần Cường thẹn quá hóa giận: “Rốt cuộc hai người là anh em của ai? Giúp ai?”
“Không giúp ai cả!” Lý Thâm chậm rãi nói: “Nhưng cậu không có lựa chọn, vợ cậu nói vậy quả thực là có tự tin.”
“Không sai.” Chu Phong Thu nói: “Theo tôi thấy, thực ra chị Đại Nữu là một người phụ nữ rất tốt, có thể nương tựa nhau sống qua ngày, cũng không tồi, nếu không thể, vậy thì ly hôn, cậu muốn cưới một người phụ nữ tâm ý với cậu, cũng không phải chuyện khó gì!”
“...” Đạo lý này Trần Cường cũng hiểu, nhưng người đương sự luôn là người không nhẹ nhàng từ tốn giống như người ngoài được.
Sắp xuống xe, Trần Cường kéo Lý Thâm: “Anh Thâm, nếu anh là em, anh sẽ làm thế nào?”
“Tôi khác cậu.” Lý Thâm ném lại một câu.
Trần Cường không yêu Lâm Đại Nữu, Lâm Đại Nữu cũng đã sớm c.h.ế.t tâm với Trần Cường, còn sống tiếp, cũng chẳng qua là bởi vì con cái mà tạm bợ sống mà thôi.
Lý Thâm là một người xem nặng tình cảm, anh gặp được Thẩm Y Y mới muốn kết hôn, cho dù lúc đầu Thẩm Y Y không yêu anh, muốn ly hôn với anh, điều anh nghĩ cũng là nhất định phải giữ cô lại bên cạnh, anh không tưởng tượng được việc sống với một người mình không yêu.
Nhưng anh không phải Trần Cường, tình yêu cũng không phải toàn bộ cuộc sống, cho nên anh sẽ không khuyên Trần Cường ly hôn.
Trần Cường nhìn Chu Phong Thu, Chu Phong Thu xua tay: “Tình huống của tôi với cậu cũng khác nhau.”
Trước đây tuy anh ta sống tùy tiện, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với một người phụ nữ mình không thích.
Trần Cường: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT