"Chắc tôi chưa nói với cậu nhỉ?" Thẩm Y Y biết cô ấy sẽ nói như vậy nên hạ giọng: "Bách Khiêu Nhất là của tôi và bạn mở chung, quần áo của mình, tôi đưa cậu một bộ cũng chẳng sao đâu, với lại tôi muốn cảm ơn cậu vì ngày nào cậu cũng giành chỗ cho tôi đấy."

"Bách Khiêu Nhất là do cậu và bạn cậu mở ư?" Hoàng Mai đưa mắt nhìn Chu Nam và Tạ Hân Di đang liếc mắt thăm dò sang bên này, cô ấy kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Cậu cũng to gan quá đó? Bây giờ nhà nước đâu có cho công khai làm như vậy, người khác làm thì cũng thôi, cậu vẫn còn là sinh viên..."

Thật ra Thẩm Y Y không thèm để ý đến điều này, bây giờ việc bày sạp bán ngoài vỉa hè cũng khá phổ biến rồi nhưng sinh viên làm cái này thì cũng không nên. Huống chi trong trường có rất nhiều người chướng mắt cô, vì để tránh phiền toái không cần thiết, cô bèn nói với Hoàng Mai: "Vậy cậu đừng nói ra ngoài nhé."

Hoàng Mai: "..." Đây là vấn đề nói hay không nói ra ngoài hay sao?

Cô ấy cũng đã nhìn ra Thẩm Y Y không quan tâm lắm đến những món đồ đó: "Được thôi, vậy tôi nhận."

Hoàng Mai ngập ngừng một chút, bỗng nhiên cô ấy cất cao giọng nói: "Không ngờ thương hiệu quần áo Bách Khiêu Nhất là do bạn của cậu mở, cậu cảm ơn cô ấy thay tôi nhé, lần sau về nhà tôi sẽ mang ít đặc sản lên cho cô ấy!"

"Được." Thẩm Y Y biết cô ấy đang cố ý rũ sạch quan hệ giữa cô và Bách Khiêu Nhất, cô không nhịn được mà bật cười.

Vốn ban đầu cô tặng đồ cho Hoàng Mai cũng không mong cô ấy sẽ trả ơn nhưng loại quan hệ hữu nghị có qua có lại này, nó khiến cô cảm thấy cũng không tệ lắm.

Tạ Hân Di vẫn luôn chú ý đến bên này, khi nghe Bách Khiêu Nhất là do bạn của Thẩm Y Y mở thì bắt đầu đứng ngồi không yên, lúc này cô ấy thăm dò nói: "Y Y, cậu có cách để mua váy của Bách Khiêu Nhất à?"

Thẩm Y Y khẽ gật đầu: "Ừ."

"Vậy cậu có thể mua cho tôi và Hân Di một cái không? Trước đó chúng tôi có đi mua nhưng số lần họ mở bán quá ít, thời gian và địa điểm cũng không cố định, chờ đến lúc chúng tôi biết thì đã bị cướp sạch rồi." Chu Nam tiếp lời.

"Mua thì mua được nhưng các cậu muốn kiểu nào?" Thẩm Y Y nói.

Chu Nam và Tạ Hân Di miêu tả kiểu đồ mình muốn với Thẩm Y Y, đều là kiểu dáng lúc trước.

Thẩm Y Y gật đầu: "Được, nếu có thì lần sau tôi sẽ mang cho các cậu, giá váy là 24.9 đồng một chiếc."

Nghe cô nói thẳng chuyện tiền bạc như thế, Chu Nam và Tạ Hân Di đều ngập ngừng một chút.

Hai người đưa mắt nhìn chiếc váy trên tay Hoàng Mai, nếu như các cô ấy không nghe lầm thì vừa nãy Thẩm Y Y đã tặng chiếc váy kia cho Hoàng Mai.

Hai người liếc nhau một cái, rồi mỗi người đi lấy tiền đưa cho Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y đếm lại, Tạ Hân Di đưa đủ 24.9 đồng nhưng Chu Nam chỉ đưa 24.5 đồng.

Thẩm Y Y nhìn Chu Nam, Chu Nam cười nói: "Y Y, tôi không có một hào tiền lẻ, lần sau tôi đưa thêm cho cậu nhé?"

"Cậu có một đồng không?" Thẩm Y Y hỏi, cô lấy một hào tiền Tạ Hân Di và năm hào tiền Chu Nam đưa cho mình ra: "Cậu cầm năm hào này lại đi rồi đưa cho tôi một đồng, sau đó tôi đưa lại cậu một hào là được rồi, đúng 24.9 đồng."

"..." Nụ cười của Chu Nam gượng gạo hẳn, lúc cô ấy lấy một đồng ra đưa cho Thẩm Y Y thì bỗng cười nói với Hoàng Mai: "Hoàng Mai, cậu không trả tiền à?"

"Cô ấy không cần trả." Thẩm Y Y cười nhạt nói: "Tôi tặng cô ấy."

"... Đúng nhỉ, quan hệ giữa hai người khá tốt." Chu Nam cười cười nói.

Thẩm Y Y không hề cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, cô thản nhiên nhận tiền, nhân tiện nói: "Vậy lần sau tôi sẽ lấy quần áo cho các cậu, con trai của tôi vẫn đang chờ ở dưới lầu, tôi đi về trước."

"Ừ." Hoàng Mai nín cười vội vàng đáp: "Y Y, tôi đi xuống cùng cậu."

"Đi thôi." Thẩm Y Y nói.

Chờ đến lúc ra ngoài, Hoàng Mai xác định Chu Nam với Tạ Hân Di không nghe được mới nói: "Cậu thẳng thắn quá trời."

"Đâu đến nỗi." Thẩm Y Y nói: "Tôi chỉ đang tùy việc mà xét thôi, các cô ấy nhờ tôi mua váy, tôi đòi tiền không phải rất bình thường sao?"

"Bình thường." Hoàng Mai vui đến mức khóe miệng cong lên: "Nhưng bọn tôi ở cùng ký túc xá, cậu tặng váy cho tôi nhưng lại đòi tiền hai người kia. Điều này, nói ra cũng không tốt lắm..."

"Có gì mà không tốt?" Thẩm Y Y nói: "Quan hệ giữa tôi với cậu tốt hơn hai cô ấy."

Không ai không thích được thiên vị trắng trợn, Hoàng Mai nhếch miệng cười, cô ấy kéo cánh tay Thẩm Y Y và nói: "May mà tôi gặp cậu."

Còn nhớ ngày mới vừa nhập học, cô ấy là người duy nhất đã kết hôn và sinh con nên bị Chu Nam, Tần Mỹ Liên và Tạ Hân Di xa lánh, lúc ấy trong lòng cô ấy vô cùng sợ hãi và bất an.

Sau này Thẩm Y Y tới, biết được cô cũng đã kết hôn sinh con, cô ấy mới cảm thấy mình tìm được bạn, chủ động lấy lòng Thẩm Y Y, không ngờ hai người lại khá hợp nhau.

Sau này Tần Mỹ Liên bị đuổi, Chu Nam và Tạ Hân Di đối xử với cô ấy tốt một cách bất thường, cô ấy biết là vì liên quan đến Thẩm Y Y.

Điều này khiến cô ấy dần nhận ra, một người càng mạnh mẽ thì người tốt xung quanh họ càng nhiều.

Bởi vì Thẩm Y Y giỏi giang, Chu Nam và Tạ Hân Di không muốn trở mặt với cô nên cô ấy cũng được thơm lây từ Thẩm Y Y.

Dưới lầu, Nhị Bảo ngồi trên xe đạp đợi mẹ, cậu bé nhìn thấy mẹ và một người lạ cùng nhau xuống lầu thì vội vàng ngồi ngay ngắn: "Mẹ."

"Đây là dì Hoàng." Thẩm Y Y nói.

"Chào dì Hoàng." Nhị Bảo ngoan ngoãn chào.

Hoàng Mai vội vàng đáp lời, cô ấy kề sát tai Thẩm Y Y và nhỏ giọng nói: "Đây là đứa con trai thiên tài của cậu sao?"

"Không phải." Nhị Bảo yếu ớt nói: "Con là đứa con trai ngốc của mẹ con."

?

Hoàng Mai nghẹn lời: "Hả?"

"Đứng đắn chút đi." Thẩm Y Y bật cười đánh Nhị Bảo một cái.

Nhin Bảo cười ha hả, lúc này mới nghiêm túc nói: "Dì Hoàng, con tên là Lý Yến Khải, Lý Yến Thanh là anh cả của con."

Hoàng Mai biết Thẩm Y Y có hai đứa con trai sinh đôi, cô ấy ngạc nhiên nhìn Nhị Bảo: "Rất giống, quả nhiên là sinh đôi, đều rất đẹp trai!"

Cô ấy đã từng thấy Đại Bảo từ xa.

"Dì Hoàng, dì cũng rất xinh đẹp." Nhị Bảo cố gắng nhớ lại những lời khen của Tiểu Bảo: "Mẹ con cũng hay nhắc đến dì, nói dì là bạn tốt nhất của mẹ trong trường."

"Thật à?" Hoàng Mai cười đến tít mắt.

"Vậy nên dì Hoàng ơi." Nhị Bảo thăm dò Hoàng Mai: "Dì có biết trong trường có ai bắt nạt mẹ con không?"

Cậu bé chuyển chủ đề quá nhanh, Hoàng Mai hơi không theo kịp suy nghĩ của cậu bé: "Hình như không có..."

"Dì Hoàng, dì đừng nhìn mẹ con trông có vẻ rất thông minh." Nhị Bảo lườm mẹ mình một cái: "Nhưng mẹ con khá yếu đuối, lúc bị bắt nạt sẽ không nói với bọn con đâu, phiền dì để ý nhiều đến mẹ con giúp con với nhé, nếu có người bắt nạt mẹ thì dì hãy nói với con ạ."

"Nếu có người bắt nạt mẹ con thì sao?" Hoàng Mai vô thức nói.

Nhị Bảo hung ác nói: "Con đánh c.h.ế.t người đó!"

Hoàng Mai: "..."

Thẩm Y Y: "..."

Hoàng Mai bật cười: "Được, dì sẽ để ý thay con."

Thẩm Y Y vừa bực mình vừa buồn cười: "Thôi, đừng có đùa ngang, không ai bắt nạt mẹ đâu."

Cô nói với Hoàng Mai: "Hoàng Mai, vậy chúng tôi về trước nhé."

"Vậy thứ hai chúng ta lại gặp." Hoàng Mai nói.

"Đi thôi, về nhà." Thẩm Y Y ngồi lên yên sau xe đạp rồi thúc giục Nhị Bảo.

Nhị Bảo nhận được lời hứa hẹn từ Hoàng Mai, cậu bé mừng rỡ đạp xe về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play