Bởi vì sắc trời sắp tối, nhiều người hành lý cũng nhiều, bọn họ không có đến nhà họ Thẩm, mà là về tứ hợp viện của gia đình Thẩm Y Y trước.
Nhưng Thẩm Y Y không ngờ tới là cha mẹ cô vậy mà đã đến đây, bọn họ vừa tới tứ hợp viện đã thấy mẹ của cô mặc tạp dề ra đón rồi, đằng sau không chỉ có cha cô mà còn có chị đâu với mẹ Ngô.
"Mẹ, tại sao mọi người cũng tới?" Thẩm Y Y sau khi xuống xe đã nghênh đón.
"Xem con nói kìa, người chị em của mẹ đã tới, sao mẹ không tới cho được?" Mẹ Thẩm oán trách liếc cô một cái, mỉm cười, nghênh đón: “Người chị em, bà xem như đã tới rồi.”
Mẹ Lý mới vừa từ trên xe đi xuống, nghe lời này thì cười như nở hoa: “Bà thông gia, xem như đã gặp được bà."
Nhìn mẹ Thẩm, Mẹ Lý rất kinh ngạc: "Bà thông gia, bà trẻ ra rồi?"
Một năm này, Thẩm Vũ Hoành đã cưới vợ, một nhà Thẩm Y Y trở về thành phố, Thẩm Vũ Hiên cũng thi đậu đại học, sức khoer cha Thẩm cũng đang từ từ khôi phục, mẹ Thẩm là người gặp việc vui tự nhiên người cũng trẻ ra.
Không có người phụ nữ nào không thích người khác khen mình tuổi trẻ, mẹ Thẩm cười không ngậm miệng được: "Đâu có đâu có? Người chị em, tinh thần như của bà mới là tốt chứ.”
Mẹ Lý cười ha ha: “Còn không phải là vì có thể tới gặp bà thông gia nên vui mừng sao?”
Cha Lý đi theo sau lưng mẹ Lý, đến một hoàn cảnh mới nên ông hơi không được tự nhiên, không biết làm thế nào bạn già của ông đang hàn huyên với mẹ Thẩm, hoàn toàn không có chú ý đến ông, chớ nói chi là thay ông làm dịu lúng túng.
Thẩm Y Y chú ý tới, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn mẹ của cô và mẹ chồng của cô một cái, sau đó kéo cha cô tới, nói với cha Lý: “Cha, đây là bố của con, bố, đây là cha chồng của con."
"Ông thông gia, cuối cùng chúng ta gặp mặt." Cha Thẩm cười, duỗi tay.
Cha Lý thụ sủng nhược kinh, vội vàng vươn tay: "Ông thông gia."
"Đây là, ông thông gia?" Mẹ Lý cũng nhìn lại.
"Bà thông gia." Cha Thẩm mỉm cười nhẹ gật đầu, vươn tay ra.
Mẹ Lý vẫn luôn biết điều kiện nhà Thẩm Y Y rất tốt, cha mẹ cũng đều là phần tử trí thức, trước đó mẹ Thẩm đã chung sống ở trên phố lâu rồi, với ai cũng có thể trò chuyện được, mẹ Lý ở chung với bà không có cảm giác khoảng cách gì. Nhưng cha Thẩm có ngũ quan đoan chính, đeo một mắt kính gọng tơ vàng, cả người đều tản ra cảm giác thư sinh, ôn tồn, lễ độ, vô cớ khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác có khoảng cách.
Bà lập tức hơi câu nệ, theo bản năng xoa xoa tay, nắm lại tay cha Thẩm.
Mẹ Thẩm chú ý tới mẹ Lý không được tự nhiên, đập một cái vào tay cha Thẩm: "Được rồi được rồi, đều là người một nhà, còn làm những nghi thức xã giao này làm gì?"
Cha Thẩm cũng kịp phản ứng, hoàn cảnh chỗ ông nghi thức khi gặp mặt gần như đều là bắt tay. Ông đã không chú ý đến cha Lý, mẹ Lý ở nông thôn đúng là không câu nệ những nghi thức xã giao này, thu tay về, cười nói: “Là tôi nghĩ sai rồi!”
Cha Lý, mẹ Lý lập tức bình tĩnh lại, mẹ Lý cười nói: "Nông thôn chúng ta không câu nệ những thứ này."
Sau đó, Thẩm Y Y lại giới thiệu cho cha mẹ cô bọn người Chu Phong Thu và Lý Đại Nha, Chu Phong Thu chính là một tên gặp người nói tiếng người. gặp quỷ nói tiếng quỷ, há miệng là khen: "Bảo sao dáng dấp chị dâu của con xinh đẹp như vậy, hóa ra là di truyền từ bác thông gia, không biết còn tưởng rằng hai người là chị em nữa đó!”
Mẹ Thẩm không quan tâm tìm tòi nghiên cứu vì sao anh ta rõ ràng là anh rể nhưng lại gọi Thẩm Y Y là chị dâu, cười không khép được miệng.
Mẹ Lý ở bên cạnh tức giận vạch trần anh ta: "Lúc trước con đến lừa gạt Đại Nhà nhà cha mẹ cũng nói như vậy."
Lời này có chỗ nào không đúng đâu?
Chu Phong Thu tỉnh táo lại, giật nảy mình, vội nói: "Con không có ý gì khác với chị dâu, con đã có vợ, đã có tận hai đứa con rồi.”
Để chứng minh bản thân, anh bế hai đứa bé đến cho cha Thẩm, mẹ Thẩm nhìn.
Cả gia đình càng vui vẻ rồi.
Mẹ Ngô và Ngô Tiểu Mạn đứng sau lưng, lúc không so sánh không có gì, nhưng giờ phút này nhìn thấy cha Lý, mẹ Lý nói chuyện rôm rả với cha Thẩm, mẹ Thẩm. Bà ta tiến đến bên tai Ngô Tiểu Mạn nói: "Cha mẹ chồng con có vẻ chung đụng rất hòa đồng với người nhà chồng của em chồng con.”
Ngô Tiểu Mạn nhìn mẹ cô ấy giây lát là biết mẹ của cô ấy đang suy nghĩ gì, nở nụ cười, thâm ý nói: "Cha mẹ chồng con thương yêu cô em chồng của con vậy mà, nhất định muốn giữ gìn mối quan hệ với cha mẹ chồng của em chồng, thế này em chồng con mới có thể sống càng vui vẻ hơn!"
"..." Mẹ Ngô sâu xa nhìn con gái: "Chờ đó!"
?
Ngô Tiểu Mạn vừa định nói gì thì đã thấy mẹ của cô ấy chen vào, cười đi đến bên cạnh mẹ Thẩm, hỏi: "Bà thông gia, đây là..."
"Đây là cha mẹ chồng của Y Y." Mẹ Thẩm giới thiệu nói, sau đó lại nhìn về phía mẹ Lý, hiển nhiên thái độ càng thân mật hơn chút: "Người chị em, đây là mẹ vợ của con trai cả của tôi, kia là cô vợ của con trai cả."
"À, cũng là bà thông gia, hoan nghênh hoan nghênh." Mẹ Ngô cười nói: "Chị lớn hơn tôi nhỉ? Hay là tôi gọi chị là chị Lý nhé?"
Hiển nhiên là mẹ Lý không có ý kiến, quả thật tuổi của bà tương đối lớn.
Sau khi tán gẫu vài câu, mẹ Ngô kéo mẹ Thẩm: "Bà thông gia, cơm chúng ta còn chưa làm xong nữa!"
"À đúng." Mẹ Thẩm cũng nhớ tới, nói với cha Lý, mẹ Lý: "Đói bụng không? Tôi làm thêm hai món nữa là xong rồi, chờ một lát nhé!”
Mẹ Thẩm vội vội vàng vàng chạy về.
"Bà thông gia, để tôi giúp bà.” Mẹ Ngô thét lên, chạy theo vào.
Mẹ Lý: "..." Luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ!
Bà bèn hỏi Thẩm Y Y: “Mẹ của chị dâu con, có phải có ý kiến gì với mẹ không?”
Thẩm Y Y suy tư một chút, cô không có chú ý tới mẹ Ngô có ý kiến gì với mẹ Lý hay không, có điều xét thấy tính tình cao ngạo trước đó của mẹ Ngô, cô đang muốn nhắc nhở mẹ Lý hai câu thì Ngô Tiểu Mạn ở bên cạnh vội nói: "Dì ơi, dì tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, mẹ con không có ý kiến gì với dì!"
Con gái người ta đã tự mình bác bỏ tin đồn rồi, mẹ Lý hơi xấu hổ, lại nghe Ngô Tiểu Mạn nói: “Mẹ con là thấy quan hệ mẹ chồng con với dì khá tốt, ghen rồi!”
Hả?
Mẹ Lý trợn mắt hốc mồm nhìn Ngô Tiểu Mạn.
Sao bà không theo kịp mạch suy nghĩ thế này? Nhìn mẹ Thẩm cùng với bà khá tốt cho nên mẹ Ngô ghen tị à?
Mẹ Lý nhìn về phía Thẩm Y Y, Thẩm Y Y xòe tay, cô không biết gì hết.
Có điều, chỉ cần mẹ Ngô không có gì ý đồ xấu là được.
Vừa khéo Lý Thâm đã dẫn theo nhóm Trần Cường ngồi xe buýt cũng trở về rồi, trước tiên cần phải cất hành lý, Thẩm Y Y nói: “Thừa dịp trời còn chưa tối, tôi dẫn mọi người đi xem phòng trước nhé.”
Sau đó một đám người ùn ùn tham quan phòng ở.
"Tôi và anh Thâm còn có bọn nhỏ đều ngủ ở chính phòng, nên không sắp xếp mọi người vào đây ở. Cha, mẹ, cha mẹ và lão Chu và chị cả ở đông sương phòng nhé? Đến lúc đó lão Chu đi làm việc hay gì đó, cha mẹ cũng thuận tiện giúp chị cả chăm em bé một tay.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý đang cảm thán độ rộng rãi, hào phóng, giàu có của tòa nhà này, đặt vào trước kia, bà không dám tưởng tượng mình sẽ có một ngày có thể được ở một căn nhà tốt như vậy, nghe thấy lời Thẩm Y Y, vội vàng lên tiếng: “Được, vậy cha mẹ sẽ ở đó.”
"Lão Chu, chị cả, hai người thấy sao?" Thẩm Y Y lại hỏi.
"Đương nhiên là được.” Chu Phong Thu và Lý Đại Nha vội nói.
Được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT