Lương Quân nhìn Lý Thâm, có chút phức tạp.

Hiện tại ông ấy vẫn nhớ rõ lúc Lý Thâm từ chức đã từng nói, năm năm sau, anh sẽ chứng minh mình đúng. Nhưng bây giờ Lương Quân nhìn ánh mắt chắc thắng của Lý Thâm, đột nhiên cảm thấy có lẽ không cần năm năm!

Trong lòng Lương Quân vui mừng, không khỏi cảm thán một câu, người có năng lực, bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, đều có thể lăn lộn!

Ngược lại là ông ấy quá lo lắng!

"Anh Lương!" Lý Thâm bỗng nhiên kêu một tiếng: "Có một chuyện!"

"Chuyện gì?" Lương Quân vô thức hỏi.

"Năm nay giao khoán đến hộ, chuyện làm ăn của đội vận chuyển không tốt lắm nhỉ?" Lý Thâm hỏi.

"Đúng vậy." Lương Quân thở dài, bọn họ chỉ là đội vận chuyển nhỏ trong thị trấn, vận chuyển lương thực có thể nói là chiếm nhu cầu lớn nhất của đội vận chuyển bọn họ, sau khi giao khoán đến hộ, nhu cầu vận chuyển lương thực giảm bớt, tương ứng, đơn hàng của đội vận chuyển bọn họ cũng sẽ giảm bớt!

"Thế có lẽ mấy chiếc xe hàng trong đội sẽ để không đó không dùng tiếp nữa nhỉ?" Lý Thâm lại hỏi.

???

Lý Thâm hỏi cái này làm gì? Anh không phải ở đội vận chuyển!

Lương Quân vừa muốn hỏi thăm, ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy vẻ mặt Lý Thâm như có điều suy nghĩ, lông mày chau lên, dường như đôi mắt đen nhánh lành lạnh, tĩnh mịch đang tính toán cái gì!

Lương Quân nảy sinh một dự cảm, nhưng trong lòng không thể tin được, thử thăm dò hỏi: "Em nghĩ tới?"

"Anh Lương.” Lý Thâm nhíu mày: “Để không đó không dùng tới, chi bằng bán cho em?”

Lương Quân: “???”

Anh đúng là đang dòm ngó cái này!

Lương Quân im lặng một lát, may mà trước đó Lý Thâm có nói muốn thành lập đội xe, bây giờ Lý Thâm đề xuất mua xe trong đội, ông ấy đã không ngạc nhiên.

Chỉ là, anh ấy nói: "Không phải anh không muốn bán cho em!"

Lương Quân trầm ngâm, nói: "Mặc dù anh là trạm trưởng đội vận chuyển nhưng suy cho cùng, xe trong đội không phải của anh, là nhà nước, làm ăn không tốt, xe hàng để đó không dùng tiếp thì phía trên cũng sẽ thu hồi, tiến hành phân phối lần nữa, anh nói không có trọng lượng..."

"Anh trước tiên có thể đi hỏi thử.” Lý Thâm nói, đương nhiên anh biết xe không phải của Lương Quân, cho nên cũng không mong sẽ lập tức có thể mua được chiếc xet ừ đội vận chuyển.

Lương Quân nhìn Lý Thâm, bỗng nhiên "xít" rồi một tiếng, lấy làm lạ nói: "Em chắc nịch thế, có nắm chắc người bên trên sẽ bán xe cho em không?"

"Không chắc chắn trăm phần trăm.” Lý Thâm ăn ngay nói thật: "Nhưng cũng không phải là không hề có chút nào!"

"..." Lương Quân nhìn dáng vẻ tự tin, thảnh thơi của Lý Thâm, không nhịn được giội cho anh gáo nước lạnh, nói: "Mặc dù quốc gia đang ở một mức nhất định thừa nhận sự phát triển của kinh tế cá thể, nhưng chính sách cụ thể vẫn chưa ban hành, hành động này của em tương đương với lợi bất cập hại, ai dám bán xe cho em?"

"Chính sách không có, nhưng báo cáo đã có." Lý Thâm nói: “Có điều thứ em dựa vào cũng không phải cái này."

"Là cái gì?" Lương Quân tò mò, ông ấy muốn xem xem Lý Thâm có thể nói ra cái gì!

"Số lượng lớn thanh niên tri thức trở lại thành phố, phía trên chỉ định danh sách cho mỗi đơn vị phải sắp xếp cho những thanh niên tri thức trở lại thành phố này." Lý Thâm phân tích nói: "Dẫn đến số lượng lớn nhân viên đơn vị dư thừa, tài chính không chịu nổi sức ép, em mua xe hàng, không phải là đang làm dịu áp lực tài chính cho bên trên sao?”

Xe hàng trong đội có giá cả mua vào khoảng ba mươi nghìn đồng, bán cho anh đồ hơi cũ, thế nào cũng phải trong khoảng mười nghìn đến hai nghìn năm trăm. Cụ thể phải xem độ cũ mới, hoạt động của động năng. Nhưng mặc kệ là mười nghìn hay là hai mươi nghìn năm trăm, dưới tình huống bây giờ mức lương mỗi người đồng đều là ba mươi đồng một tháng, có thể nuôi sống không ít công nhân!

Lương Quân: "..." Mẹ nó bội phục!

Lương Quân thua trận: "Được, anh trở về sẽ giúp em hỏi thử!"

Lý Thâm nở nụ cười: "Cám ơn anh Lương!"

"Cái thằng nhóc này!" Lương Quân nện vào vai Lý Thâm một cái: "Lợi hại đó!"

Hai người nói chuyện, ít nhiều Thẩm Y Y và Vu Hồng đều nghe được một chút.

Vu Hồng rất kinh ngạc, nhìn về phía Thẩm Y Y, hạ giọng hỏi: "Các em thật sự muốn mua xe à?"

"Vì sao không?" Thẩm Y Y từ chối cho ý kiến.

Vu Hồng muốn nói đây không phải là việc nhỏ, nhưng bà ấy nhìn sườn mặt Thẩm Y Y thấy cô hoàn toàn tín nhiệm Lý Thâm, lại yên lặng nuốt lời xuống bụng.

Mùng một đầu năm cứ thế đi qua.

Ngày thứ hai, là ngày mùng hai Tết.

Lý Nhị Nha và Từ Chí Minh dẫn theo con gái trở về nhà mẹ đẻ, đến nhà cũ trước.

Vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí trong nhà yên tĩnh dị thường, rõ ràng có người trong nhà, nhưng Lý Nhị Nha kêu hai tiếng lại không có ai buồn ngó tới cô ta. Lý Nhị Nha không mỗi lần về nhà mẹ đẻ mà không được đáp lại là la ó giống trước đây nữa, kìm nén bực bội đi đến phòng cha Lý, mẹ Lý.

"Trở về rồi?" Trong phòng, Mẹ Lý nghe thấy giọng của cô ta thì ra đón: "Mau vào!"

"Mẹ, đây là có chuyện gì?" Lúc này Lý Nhị Nha mới không vui hỏi: "Mấy người anh cả và anh ba đều ở trong phòng, nghe thấy tiếng kêu của con nhưng đều không để ý đến con!"

"Còn có thể là chuyện gì xảy ra?" Mẹ Lý thuật lại chuyện xảy ra ngày đó ngay tại trong sân với Lý Nhị Nha, hoàn toàn không để ý tới thể diện của gia đình anh cả và gia đình em ba.

Có lẽ Hà Chiêu Đệ ở trong phòng đã nghe được rồi, vừa thẹn vừa sợ, không bao lâu, đã truyền đến tiếng khóc thút thít.

Mẹ Lý thực sự phiền chán, nói một tiếng với cha Lý, lôi kéo một nhà Lý Nhị Nha qua nhà sát vách trước.

Lý Nhị Nha nghe xong sửng sốt một lát, mất hồi lâu mới phản ứng lại: "Anh hai, chị dâu hai đã trở về rồi?"

"Đúng vậy." Mẹ Lý cố ý muốn nói thêm hai câu với Lý Nhị Nha, cho nên ra cửa kéo Lý Nhị Nha về phía sau đến góc nhỏ: "Có chuyện mẹ phải nói với các con một chút. Anh hai, chị dâu hai của các con nói, năm nay muốn dẫn cha mẹ đến thủ đô, cha mẹ đã đồng ý, vé xe lửa cũng đã mua rồi, mùng sáu xuất phát!"

Lý Nhị Nha lấy làm kinh hãi, tin tức này quá đột nhiên, nói: "Mẹ, sao mẹ không thương lượng với con!”

"Vậy cũng phải để mẹ tìm được con!" Mẹ Lý mắng cô ta.

Năm ngoái Từ Chí Minh đã bị gọi về thị trấn, từ đó về sau, Lý Nhị Nha cũng rất ít trở lại nữa, hôm nay là mẹ Lý đã qua hơn nửa năm mới lại nhìn thấy Lý Nhị Nha.

"Mẹ!" Lý Nhị Nha oán trách một câu: "Bây giờ Chí Minh bị gọi về thị trấn, làm chủ nhiệm, hiện tại con lại đi làm ở nhà máy thực phẩm, thật sự không giành được thời gian trở về thăm mẹ với cha, nếu không chúng con cũng muốn trở về!"

Sau khi Lý Nhị Nha lại sinh một đứa con gái cho nhà họ Từ, mẹ chồng cô ta vốn đang đi làm ở nhà máy thực phẩm đã lui về, nhường cơ hội làm việc cho cô ta.

Từ Chí Minh cũng giải thích: "Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng trách Hân Nghiên, về sau chúng con nhất định sẽ trở về thăm mẹ với cha nhiều hơn."

Mẹ Lý hừ một tiếng, bà cũng không phải trách Lý Nhị Nha và Từ Chí Minh thật.

Hai người này là người thế nào không phải bà không biết, bận rộn chỉ là một lý do tiện miệng, một mặt khác không phải là bởi vì một nhà Từ Chí Minh mắt cao hơn trán, Lý Nhị Nha hư vinh, không muốn thường xuyên về nhà ngoại để nhà chồng xem thường?

Dẫu sao cũng là con gái của mình, mẹ Lý cũng không muốn nắm mãi những thứ vô bổ này mãi không buông… Bà phát hiện sau khi bà và Thẩm Y Y ở chung, bà càng ngày càng nhìn thoáng hơn.

Mẹ Lý vẫy tay không thèm để ý nói: “Được rồi, không có gì mà trách hay không, các con không ăn không nói có gây chuyện thị phi là tốt nhất cho mẹ rồi!

Về phần chuyện cha mẹ tới thủ đô, các con cũng không cần quan tâm. Anh hai, chị dâu hai của các con đã giúp cha mẹ sắp xếp ổn thỏa, còn có một nhà chị cả của con cũng đi."

"Cái gì gọi là bọn con ăn không nói có gây chuyện thị phi?" Lý Nhị Nha bất mãn, rất nhanh lại kinh ngạc nói: "Một nhà chị cả cũng đi? Bọn họ đi làm gì? Khoái Khóa và Lạc Lạc còn nhỏ vậy mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play