Thẩm Y Y và Lý Thâm nhận được tin cha Lý bị thương, vừa hay từ chỗ Bắc Đại thu dọn xong đồ đạc chuyển về tứ hợp viện.
Mẹ Thẩm vội vã chạy tới, nhìn thấy bốn đứa trẻ, lại không tiện nói thẳng, sợ mấy đứa biết sẽ lo lắng.
Chỉ có thể kéo con rể con gái sang một bên, nói ra nội dung của cuộc điện thoại.
“Ngã? Nghiêm trọng không?” Thẩm Y Y hỏi.
“Nghe nói bị thương ở chân, chân sưng lên, còn đụng trúng đầu, không biết đầu như thế nào, nói là đã đưa tới bệnh viện huyện rồi.” Nét mặt mẹ Thẩm có hơi lo lắng.
Bị thương ở đầu không phải chuyện nhỏ, trước đây cha Thẩm chính vì đầu chảy máu, nằm trên giường tận mấy năm.
Lý Thâm lập tức mang giày, vừa trấn an mẹ Lý và Thẩm Y Y: “Mẹ, vợ, các người bình tĩnh trước đã, con đến bưu điện gọi điện thoại cho lão Chu hỏi tình hình.”
“Mang tiền không?” Thẩm Y Y hỏi.
Lý Thâm không mang, vừa muốn quay về lấy, Thẩm Y Y lấy ra hai tờ đại đoàn kết từ trong túi đưa cho anh, dặn dò anh: “Đi đường cẩn thận chút!”
“Được.” Lý Thâm sải bước chạy đi.
Mẹ Thẩm cầm tay của Thẩm Y Y, chân mày nhíu chặt, nhìn con gái, muốn nói lại thôi.
Thẩm Y Y biết bà muốn nói gì, bèn tự mình nói: “Mẹ, có thể năm nay chúng con không thể ăn tết cùng cha với mẹ rồi.”
“Phải quay về đúng chứ? Con về đây đã một năm rồi, mặc kệ cha chồng con có bị thương không, quả thật cũng nên quay về thăm.” Mẹ Thẩm nghe xong liền biết ý của cô, vừa nãy bà đã muốn nói chuyện này với con gái rồi.
Bây giờ con gái đã đỗ đại học, con rể cũng có sự nghiệp ở đây, mấy đứa cháu ngoại cũng đi học ở đây, gia đình nhỏ này của họ đã được coi là an gia lạc hộ ở đây rồi, khác với trước đây con gái xuống nông thôn tham gia sản xuất, bà muốn gặp con gái lúc nào cũng có thể gặp.
Nhưng bà có thể gặp được gia đình con gái, còn bên phía nhà họ Lý thì không thể gặp được gia đình con trai, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thế này với tình huống khi con gái xuống nông thôn, không gặp được con gái há không phải là tám lạng nửa cân?
Cho nên mẹ Thẩm cũng muốn để Thẩm Y Y quay về.
“Mẹ, mẹ quá tốt rồi!” Thẩm Y Y ôm mẹ cô, cọ cọ như làm nũng.
Mẹ Thẩm vỗ đầu cô, quở trách một câu: “Đã mấy tuổi rồi còn giống như trẻ con vậy.”
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chần chừ hỏi: “Y Y, con có từng nghĩ, đón cha mẹ chồng con tới thủ đô không?”
Đón họ tới, gia đình con gái con rể sẽ không cần bôn ba ngược xuôi nữa.
Thẩm Y Y suy nghĩ một chút: “Nghĩ thì từng nghĩ.”
Quả thật cô từng nghĩ đón cha mẹ Lý tới thủ đô, dù sao thì bây giờ đã khác trước, trước đây cha mẹ Lý ăn ở cùng với nhà anh cả, họ ở ngay cách vách, ít nhiều cũng có thể chăm sóc.
Bây giờ họ về thủ đô, sau này cô với Lý Thâm chắc chắn sẽ ở lại thủ đô phát triển.
Cha mẹ Lý ở lại thôn Thanh Thủy, một là đường xá xa xôi, bọn họ không thể thường xuyên quay về thăm cha mẹ Lý, nếu cha mẹ Lý có thể tới thủ đô, cô với Lý Thâm đều có thể an tâm không ít.
Hai là họ có thể cung cấp môi trường sống tốt hơn một chút cho hai ông bà, dĩ nhiên không thể để cha mẹ Lý ở lại thôn Thanh Thủy chịu khổ.
Chỉ là trước đây Thẩm Y Y cho rằng sẽ muộn vài năm, ít nhất đợi cô tốt nghiệp rồi tính.
Lần này cha Lý xảy ra tai nạn, ngược lại đã nhắc nhở cô, tuổi của cha mẹ Lý quả thực không còn nhỏ nữa, không ai biết tai nạn và ngày mai cái nào tới trước.
Mặc kệ như thế nào, cha mẹ Lý đều là cha mẹ ruột của chồng cô, cô không thể ngồi nhìn mặc kệ, hơn nữa bây giờ cha mẹ Lý cũng đối xử rất tốt với cô.
Tuy trước mấy năm nhưng cũng vẫn ổn, bây giờ họ đã mua hai căn nhà, hai căn nhà đều rất rộng rãi, cha mẹ Lý tới cũng có thể sống được.
Hoặc cha mẹ Lý sống riêng trong một căn cũng được!
Cô có không gian, xưởng phế phẩm của Lý Thâm cũng bước vào quỹ đạo chính, tiền kiếm được hoàn toàn có thể dễ dàng gánh vác cuộc sống của cha mẹ Lý.
Nhưng…
“Cha mẹ chồng con đã sống ở nông thôn cả đời, không biết họ có chịu rời đi không.” Thẩm Y Y nói.
Cũng phải!
Mẹ Thẩm gật đầu, có một số người có tình cảm rất sâu đậm với cố hương, đặc biệt là người có tuổi giống như cha mẹ Lý, chưa chắc sẽ đồng ý rời khỏi quê hương.
“Quay về xem thử rồi tính.” Thẩm Y Y nói: “Mẹ, con đi thu dọn đồ trước.”
“Được, vậy mẹ cũng về trước, con với Lý Thâm thương lượng kỹ, có thể về thì về, không về được cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm nhiều một chút.” Mẹ Thẩm dặn dò.
“Vâng.” Thẩm Y Y đáp, đợi mẹ cô đi, cô liền thu dọn đồ.
Chẳng mấy chốc, Lý Thâm quay về.
Thẩm Y Y lên đón: “Anh Thâm, như thế nào rồi?”
“Lão Chu không biết tình hình, đã chạy tới bệnh viện rồi.” Lý Thâm nói: “Lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Hi vọng không sao.” Thẩm Y Y nói.
Lý Thâm trấn an vỗ sống lưng của cô, bỗng nhiên chú ý tới cô đang thu dọn đồ.
Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của anh: “Anh Thâm, bên xưởng phế phẩm anh có thể dành ra thời gian không?”
“Thời gian thì có, nhưng phải đi sắp xếp một chút.” Bây giờ Lý Thâm với Thẩm Y Y vẫn rất ăn ý, vừa nghe liền biết ý của cô: “Muốn đi về?”
“Đúng.” Thẩm Y Y gật đầu: “Không phải cha bị thương sao? Hơn nữa chúng ta đã một năm chưa về thăm rồi, bây giờ xuất hành cũng không hạn chế giống như trước, quay về thăm họ cũng tốt!”
“...” Lý Thâm có hơi cảm động, nhưng không đợi anh nói, Thẩm Y Y nhét một chiếc áo vào trong túi, lại nói: “Anh Thâm, anh có từng nghĩ sẽ đón cha mẹ tới thủ đô không?”
“Từng nghĩ.” Lý Thâm gật đầu, tuy từ nhỏ anh không thân với cha mẹ Lý, nhưng suy cho cùng họ cũng là cha mẹ của anh, là người cho anh sinh mệnh, không phải sủng ái anh nhất, nhưng cũng chưa từng bạc đãi anh.
Anh có năng lực, dĩ nhiên phải phụng dưỡng họ!
“Vậy lần này chúng ta về, khuyên cha mẹ tới thủ đô đi.” Thẩm Y Y nói.
“Cũng được.” Lý Thâm đồng ý, nghe vợ anh nói, sau khi cải cách mở cửa hủy bỏ chế độ điểm công, chính là chế độ chia ruộng tới từng gia đình, nếu cha mẹ anh có ruộng đất của riêng mình, chắc chắn còn liều mạng hơn trước, có thể đón họ tới cũng tốt.
Nghĩ ngợi, Lý Thâm lại nói: “Lão Chu và chị cả bây giờ cũng đều không có công việc, có thể hỏi thử lão Chu và chị cả có muốn tới không, nếu cậu ấy tới, anh cũng có thể có thêm trợ thủ.”
Còn Trần Cường, sau khi Lý Thâm tới thủ đô cũng không liên lạc gì với anh ấy, không biết anh ấy như thế nào.
Thẩm Y Y gật đầu, Chu Phong Thu không chỉ là anh em của Lý Thâm, bây giờ còn là anh rể, nếu có thể dùng được, chắc chắn tốt hơn tuyển người ngoài.
Lý Thâm tiếp tục nói: “Đợi lát nữa lão Chu gọi điện thoại tới, anh đến xưởng sắp xếp quy trình công việc một chút.”
“Được.” Thẩm Y Y nói.
Vừa nãy Thẩm Y Y chỉ thu dọn đơn giản, bây giờ thương lượng xong với Lý Thâm, xác định hành trình quay về, cũng gọi bốn đứa con tới.
Nghe thấy sắp đi về, Nhị Bảo kinh hỉ nhảy cẫng lên: “Mẹ, chúng ta sẽ về nhà ăn tết sao?”
“Về thăm ông bà nội sao?” Tiểu Bối cũng nhanh chóng hỏi.
“Đúng, quay về thăm ông bà nội.” Thẩm Y Y cười nói: “Mau đi thu dọn đồ.”
Ba đứa con trai vui vẻ hô một tiếng, chúng từ nhỏ đã lớn lên ở thôn Thanh Thủy, trong quan niệm của chúng, nơi đó mới là nhà thật sự của chúng.
Có thể về nhà dĩ nhiên là chuyện vô cùng đáng vui mừng, mấy anh em lập tức chạy đi dọn đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT