“Ây dô, bác Lý bác vậy là không được đâu, chúng đều đã thi đỗ đại học rồi, nào còn cần mọi người giúp?” Mấy năm nay bác gái của Giang Ái Linh vẫn luôn bất hòa với mẹ Lý.

Nguyên nhân là trước kia khi mẹ Lý và Giang Ái Linh còn chưa trở mặt, Giang Ái Linh sẽ thường xuyên lấy một ít đồ từ nhà chồng trợ cấp cho họ, nhưng sau khi Giang Ái Linh trở mặt với mẹ Lý, phúc lợi này đã không còn nữa.

Thế nhưng mấy năm nay Giang Ái Linh bởi vì sống không như ý, cho nên luôn nhắm vào nhà họ Giang.

Nhà họ Giang sợ bị chị em Giang Ái Linh Giang Uyển Nhu bám víu, cho nên hai năm nay đều không qua lại gì với Giang Ái Linh và Giang Uyển Nhu.

Càng bất hòa với nhà họ Lý.

Lúc này, châm biếm mẹ Lý cũng không yếu thế: “Nếu còn cần các người giúp đỡ, vậy chúng học đại học cũng quá vô dụng rồi! Hơn nữa, cái gì gọi là gây thêm phiền phức cho chúng? Các người là cha mẹ của chúng, bây giờ chúng đỗ đại học, đón các người tới thủ đô hưởng phúc, đây không phải là chuyện nên làm sao?”

“Bà!” Mẹ Lý trừng mắt, muốn nói gì đó.

Bác gái Giang lại ngắt lời bà, dùng một loại ngữ khí kinh ngạc nói: “Không phải là chúng đỗ đại học xong liền không muốn phụng dưỡng các người đó chứ? Từ cổ chí kim, người không nhận lục thân sau khi giàu có nhiều lắm! Hai vợ chồng thằng hai không phải là loại người này đó chứ?”

Bác gái Giang bày ra ngữ khí trà xanh, nhìn mẹ Lý bị bà ta chọc tức tới méo mặt, bà ta vô cùng sảng khoái, tiếp tục nói: “Mà nói, có lẽ đại học được nghỉ chứ? Nhà thằng hai sao còn chưa về ăn tết? Không phải là năm nay lại không về đó chứ? Sao tôi nhớ năm ngoái sau khi nó đỗ đại học, lập tức dẫn cả nhà đến thủ đô ăn tết? Năm nay lại không về…”

Lời nói trong ngoài đều ám thị Thẩm Y Y bọn họ vong ơn bội nghĩa.

Tiếp tục nói: “Phải rồi, cô giáo Tiểu Ngô ở trường tiểu học năm nay đỗ đại học, có phải đã về rồi không? Tôi nghe cháu tôi nói, sau khi nó về, đã đến trường tiểu học thăm bọn họ.”

Trào phúng cô giáo Tiểu Ngô người ta thi đỗ đại học xong đều quay về thăm học sinh, mà Lý Thâm Thẩm Y Y là con trai con dâu lại không quay về thăm cha mẹ.

“Bà nói xằng nói bậy cái gì vậy?” Mẹ Lý không thể nhịn nổi mắng lại: “Cô giáo Tiểu Ngô nhà ở ngay trong huyện thành, tết về nhà thuận tiện về trường thăm học sinh cũ thì làm sao? Nhà con dâu tôi ở Bắc Kinh, trước đây hơn mười năm nó không về nhà, quay về ăn hai cái tết với cha mẹ nó thì làm sao?

Sao nó lại không nhận lục thân, hả? Nếu nó không nhận lục thân, sẽ mỗi tháng gửi thư gửi tiền còn có gửi đồ về cho chúng tôi sao?”

“Gửi tiền gửi thư còn có gửi đồ?” Bác gái Giang không tin nói: “Sao tôi không biết?”

Một năm qua, mỗi tháng Thẩm Y Y đều sẽ gửi đồ về cho mẹ Lý.

Theo lý mà nói không giấu được người trong thôn, nhưng bởi vì Lý Đại Nha mang thai sinh nở, từ sau khi họ chuyển về huyện thành, mỗi tuần mẹ Lý đều sẽ đến huyện thành thăm họ.

Đồ do Thẩm Y Y gửi, mẹ Lý thuận đường lấy từ bưu cục về, mọi người cho rằng là Chu Phong Thu Lý Đại Nha cho, không hề liên tưởng tới là Thẩm Y Y bọn họ gửi về.

Mà mẹ Lý, bởi vì Thẩm Y Y và Đại Bảo đều đỗ đại học, trong nhà rầm rộ một khoảng thời gian, từ sau khi Thẩm Y Y bọn họ về thủ đô, cha Lý liền nhắc nhở bà bảo bà sau này khiêm tốn chút, đừng có gây thêm phiền phức cho Thẩm Y Y.

Cho nên một năm gần đây mẹ Lý khiêm tốn đi rất nhiều, không ra ngoài khoe khoang mỗi tháng Thẩm Y Y bọn họ đều sẽ gửi đồ về.

Chỉ là mẹ Lý không ngờ, bà khiêm tốn lại sẽ dẫn tới hiểu lầm như vậy!

Mẹ Lý nhìn người xung quanh, hiển nhiên có không ít người đều nghĩ như vậy.

“Bà là ai? Còn muốn cho bà biết?” Mẹ Lý giận tái mặt, chửi mắng: “Nói cho bà biết, đợi bà tới dòm ngó sao?”

“Bà!” Sắc mặt bác gái Giang có hơi khó coi, những người có tâm tư giống với bác gái Giang đều có hơi ngượng ngập.

Nhưng mẹ Lý nói như vậy khiến bác gái Giang càng nhận định mẹ Lý nói Thẩm Y Y bọn họ gửi đồ về chỉ là cái cớ để bà sỉ diện, không muốn thừa nhận con trai con gái sau khi giàu có không nhận bọn họ, trong lòng khinh bỉ.

Lúc này một chuỗi âm thanh leng keng vang lên.

Mọi người nhìn sang, nhìn thấy một bưu tá mặc bộ đồ màu lục quân, đội chiếc mũ in hình ngôi sao và cái túi lớn đang đạp xe tới, yên sau xe đạp còn buộc một túi đồ.

Mẹ Lý nhìn thấy người tới, mắt sáng lên, nhét cái túi da rắn trong tay vào trong tay cha Lý, chạy tới.

Bưu tá đã gọi người rồi: “Bác gái Lý, bác gái Lý!”

“Đây, đây đây.” Mẹ Lý vội vàng vẫy tay, cuối cùng chạy ra khỏi đám người, thân thiết cười: “Có phải là con dâu tôi gửi đồ về không?”

Bà nói rất to tiếng!

Trước đây mỗi tháng mẹ Lý đều sẽ đến bưu cục hai lần, tới nhiều, người ở bưu cục cũng nhớ bà, lúc không bận cũng sẽ nói chuyện.

Bản thân mẹ Lý là người không giấu giếm gì được, không thể khoe khoang với người trong thôn khiến bà sắp nghẹn c.h.ế.t rồi.

Cho nên tới chỗ người lạ không quen như bưu cục, bà đâu thể nhịn được nữa? Cật lực khoe khoang con dâu mình ưu tú cỡ nào, đối tốt với họ ra sao.

Ở trong miệng bà, Thẩm Y Y nghiễm nhiên là nàng dâu tốt nhất trên đời này!

Người ở bưu cục không nhớ cũng khó!

“Phải!” Bưu tá cười nói: “Hai hôm trước đã tới rồi, nghĩ bác sẽ giống như trước đây, mỗi tháng đều sẽ tới lấy đúng giờ, nhưng mãi không thấy bác tới, vừa hay hôm nay cháu có thời gian nên mang tới cho bác, đến nhà bác rồi, người nhà bác nói bác tới chuyển lương thực, cháu nghĩ thứ này vẫn nên giao tận tay bác, nên đi thẳng tới đây!”

Vừa nghe là Thẩm Y Y gửi về, mọi người lập tức rướn cổ nhìn sang, ngay cả lĩnh lúa cũng không sốt sắng nữa.

“Ây dô, thế thì cảm ơn cậu quá.” Mẹ Lý vỗ tay, vỗ kêu vang, khóe miệng sắp kéo tới tận mang tai, cố ý nói lần nữa: “Nó lại gửi gì cho tôi rồi?”

“Có ba mươi tệ tiền gửi, còn có một bọc đồ!” Bưu tá vốn không biết tâm tư của mẹ Lý, chỉ thành thật nói.

Không ngờ trong đám người lại bạo phát tiếng kinh hô nho nhỏ: “Ba mươi tệ? Mỗi tháng đều gửi sao?”

Thực ra Thẩm Y Y cũng không phải tháng nào cũng gửi tiền về, hầu hết đều là gửi đồ ăn, bởi vì trước khi đi cô cũng cho cha mẹ Lý một số tiền, chỉ là sắp đến tết, ít nhiều cũng phải cho chút tiền, hiếu kính cha mẹ Lý.

Nhưng mẹ Lý không định giải thích, trước đây bà sợ quá rầm rộ không tốt, cho nên chưa từng nói vợ thằng hai gửi đồ về, không ngờ lại khiến bọn họ cho rằng vợ thằng hai thi đỗ đại học xong liền không nhận lục thân!

Điều này khiến mẹ Lý vô cùng tức giận, bây giờ bà rất thích Thẩm Y Y, có thể nói, bây giờ địa vị của cô ở trong lòng bà, chưa chắc Lý Thâm có thể bì được.

Nghe họ gièm pha Thẩm Y Y như vậy, dĩ nhiên bà không vui.

Nhìn thấy sắc mặt bác gái Giang xanh ngắt khiến mẹ Lý cảm thấy vô cùng đã.

Cố ý khiến mình đã hơn – nhét giấy gửi tiền vào trong túi quần, tiếp tục hỏi bưu tá: “Bên trong bao tải là gì vậy?”

Sao anh ấy biết đồ bên trong là gì? Đồ được bao bọc, anh ấy cũng không nhìn thấy được bên trong.

Bưu tá tháo bao tải từ trên xe đạp xuống, nhắc nhở nói: “Bác có thể mở ra xem thử!”

“Đúng đúng đúng, mở ra xem thử!” Mẹ Lý cười không khép được miệng, sau đó nhận lấy bao tải, giả vờ giả vịt ây dô một cái: “Có hơi nặng nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play