Ngô Tiểu Mạn lúc này cũng tỉnh táo lại, khuyên nhủ: "Y Y, đi xem một chút đi, có đôi khi đối với đàn ông, thật sự không thể chỉ là nghe lời nói từ một phía họ!"

Đi!

Thẩm Y Y đồng ý, cô vừa vặn có thể nhìn xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!

Cha Thẩm mẹ Thẩm thấy thế muốn đuổi theo.

Mẹ Ngô, Ngô Tiểu Mạn tự nhiên cũng là muốn đi cùng.

Nhưng mà sức khỏe của cha Thẩm còn chưa khỏe hẳn, Thẩm Y Y không có để ông đi, một nhóm bốn người phụ nữ liền đi ra ngoài.

Bọn họ trên danh nghĩa là đến "Bắt gian", tất nhiên không tiện nghênh ngang, mẹ Ngô dẫn đội, mấy người rón rén tìm một nơi khuất có thể nhìn thấy góc đông nam.

Thẩm Y Y ngước mắt nhìn về phía góc đông nam, cách bóng tối, cô quả nhiên thấy một người phụ nữ thân hình thon thả đứng ở nơi đó, đang nhìn chung quanh.

Mẹ Ngô xem xét, càng có niềm tin, "Cháu xem, bác nói không sai chứ? Cô ta chính là đang chờ người!"

"Chỉ là đợi thôi." Thẩm Y Y thật sự là chịu không được cái giọng điệu chắc chắn Lý Thâm ngoại tình kia của bà ta, "Cũng chưa chắc chính là anh Thâm hẹn với cô ta, chúng ta đợi xem đã!"

Mẹ Ngô bị Thẩm Y Y cãi lại liền cứng họng, bị Ngô Tiểu Mạn kéo một cái, ý bảo bà ta không nên nói nữa.

Ngô Tiểu Mạn cũng đã nhìn ra, Thẩm Y Y vô cùng tin tưởng Lý Thâm, không cho phép người khác nói một câu không tốt nào về anh.

Vừa rồi cô ấy cũng là quá tức giận, tỉnh táo ngẫm lại, mẹ của cô ấy đúng là không thấy được Lý Thâm cùng người phụ nữ kia có cái gì với nhau, chỉ là thấy người phụ nữ kia đợi Lý Thâm mấy ngày, mà sáng sớm hôm qua lại nhìn thấy người phụ nữ kia đuổi theo Lý Thâm!

Đây quả thật là không có nghĩa Lý Thâm có gì đó với người phụ nữ kia.

Mẹ Ngô ngượng ngùng ngậm miệng.

Kỳ thật bà ta cũng không ý đồ gì xấu, càng không phải là muốn nhìn thấy Lý Thâm có người phụ nữ khác ở bên ngoài để coi Thẩm Y Y làm trò cười.

Sau khi bà ta nghe lời Ngô Tiểu Mạn nói liền có ý thức muốn hàn gắn quan hệ với nhà họ Thẩm.

Nhưng người nhà họ Thẩm cũng không dễ xử lý —— sau khi được Ngô Tiểu Mạn "Chỉ điểm", mẹ Ngô cũng đã nhìn ra, Thẩm Y Y ở nhà họ Thẩm là được sủng ái thật sự!

Bọn họ đối xử với bà ta thái độ gì, hoàn toàn là nhìn xem thái độ của Thẩm Y Y đối xử với bà ta. Thẩm Y Y đối xử với bà ta không lạnh không nhạt, người nhà họ Thẩm cũng đối xử với bà ta không lạnh không nhạt.

Đến mức mẹ Ngô mỗi ngày sợ Thẩm Y Y chán ghét mình, kéo theo chán ghét Ngô Tiểu Mạn, cuối cùng dẫn đến Ngô Tiểu Mạn cùng Thẩm Vũ Hoành ly hôn.

Mặc dù Thẩm Y Y không có vì vậy mà giận chó đánh mèo lên Ngô Tiểu Mạn, người nhà họ Thẩm thậm chí đối xử với Ngô Tiểu Mạn vẫn rất tốt, nhưng trong lòng mẹ Ngô vẫn lo lắng, nóng lòng thể hiện hiện tại bà ta và nhà họ Thẩm là cùng một lòng trước mặt người nhà họ Thẩm.

Cho nên ý nghĩ lôi kéo làm thân với Thẩm Y Y đúng là không thể chờ đợi.

Mà lúc này, bên kia giao lộ cũng có động tĩnh, mấy người nhìn sang, bóng dáng Lý Thâm xuất hiện ở dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, anh đã cởi áo khoác ra, trên người mặc một chiếc áo len màu lam, phía dưới là một cái quần lao động, trong tay anh cầm áo khoác, sải bước đi về nhà.

Dáng người cao cao dưới ánh đèn đường chiếu rọi trở nên rất mạnh mẽ vạm vỡ, chỉ nhìn bề ngoài thôi đã rất hấp dẫn người ta.

Ánh mắt của mọi người chuyển sang trên người phụ nữ trong góc kia, phát hiện cô ta vậy mà cởi quần áo ra, trời đang rất lạnh vậy mà bên trong chỉ mặc một cái váy thật mỏng.

Dù cho cách rất xa, đám người Thẩm Y Y vẫn có thể nhìn thấy thân thể quyến rũ dưới lớp vải mỏng của người phụ nữ kia!

Sau khi ném áo khoác xuống, cô ta liền chạy về phía bóng lưng của Lý Thâm.

Dù là Thẩm Y Y cũng rất muốn chửi thề.

Mấy người mẹ Ngô đều là khẩn trương nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mẹ Thẩm lại càng khẩn trương, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Y Y, trừng mắt, hận không thể mọc thêm mấy mắt để nhìn cho rõ ràng một màn này.

Thẩm Y Y vốn định an ủi mẹ nhưng ngẫm lại, còn không bằng chính bà tận mắt nhìn rõ ràng ——

Dưới đèn đường, sau khi người phụ nữ kia chạy tới gần Lý Thâm liền muốn bổ nhào vào trên lưng Lý Thâm——

"Anh Thâm ~ "

Tiếng nói của cô ta lớn như vậy, Lý Thâm vẫn có thể nghe được, anh cảnh giác quay đầu, liền thấy một vật thể không biết tên hất mái tóc dài lên, mặt bôi trét đến trắng bệch nhào về phía mình, anh bỗng nhiên nhấc chân, không lưu tình chút nào mà đạp tới, đồng thời né sang một bên ——

"A!" Người phụ nữ kia hét lên một tiếng, cứ thế bị Lý Thâm đạp ra ngoài hai mét.

Bốn người vây xem thần kinh đã căng cứng tới cực điểm, ngoại trừ Thẩm Y Y: "..."

Mẹ Thẩm, Ngô Tiểu Mạn thở dài một hơi, mẹ Ngô có chút xấu hổ, dù sao vừa nãy mình nói chắc rằng Lý Thâm có phụ nữ ở bên ngoài kia mà... Nhưng với mức độ này thì ai lại chịu ngược đãi như thế?

Thẩm Y Y đã sớm dự liệu được kết quả này, trên mặt cũng không có biểu cảm bất ngờ... Không, vẫn phải có.

Bởi vì cô vừa mới nghe được người phụ nữ kia vậy mà gọi Lý Thâm là anh Thâm!

Cô chưa từng cảm thấy xưng hô thế này buồn nôn như vậy, buồn nôn đến mức làm cô tức muốn chết!

Tâm trạng của Thẩm Y Y đã rất bình thản, gặp phải người khiêu khích cô, lúc tâm tình tốt cô còn có thể cười trừ, nhưng làm cho cô tức giận, chính là người và việc làm tổn thương con, cha mẹ và chồng cô.

Nhưng tình hình trước mắt này, cô không nhịn được!

Vậy mà tơ tưởng đến chồng cô!

Còn dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy!

Thẩm Y Y mặt lạnh đi ra ngoài, tổ ba người còn lại vội vàng đi sau lưng cô, thuận tiện trên mặt tỏ vẻ khí thế hung hăng!

Mà Lý Thâm bên này.

Sau khi người phụ nữ kia bị đạp ra ngoài, không chỉ lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, đầu còn đập trên mặt đất, đau đến mức cô ta không ngừng hít hà, tội nghiệp gọi Lý Thâm: "Anh Thâm ~ "

Lý Thâm rốt cục cũng thấy rõ ràng người trước mặt này là ai, lại là Trịnh Tuệ Nhàn, anh buồn nôn muốn chết, nhưng người phụ nữ trước mặt này quần áo xộc xệch, nếu như bị người nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ sẽ truyền ra lời đồn đại không đứng đắn nào đó không chừng!

Mặc dù anh không sợ, nhưng nhà họ Thẩm ở đây, anh cũng phải có chỗ cố kỵ!

Đang muốn quay đầu rời đi thì liền thấy bốn người nổi giận đùng đùng mà đến.

Nhìn thấy người phụ nữ rõ ràng mặt nén giận ở phía trước, Lý Thâm hoảng hốt, cho là cô hiểu lầm, tiến lên giải thích: "Vợ..."

Thì thấy cô đi lướt qua anh, đi thẳng về phía Trịnh Tuệ Nhàn.

Trịnh Tuệ Nhàn nhìn thấy Thẩm Y Y tới, sắc mặt lạnh lùng, không biết thế nào, từ đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, cô ta quên đau nhức trên người, lấy cùi chỏ bò về phía sau, hoảng sợ nhìn Thẩm Y Y: "Cô, cô đừng tới đây... Anh Thâm ~ anh mau tới cứu em!"

Đến lúc này, cô ta vẫn không quên sử dụng "Mị lực" của cô ta, khiến Lý Thâm thương hoa tiếc ngọc!

"Thâm... Ưm!"

Thẩm Y Y không thể nhịn được nữa, trực tiếp đá vào cằm Trịnh Tuệ Nhàn một cái. Toàn bộ đầu của Trịnh Tuệ Nhàn đều bị đá lệch, cô ta ôm cằm muốn hét lên cũng hét không được, chỉ có thể rên khẽ một tiếng.

Đây là thời khắc Thẩm Y Y độc ác hiếm có, đặc biệt là cả người cô còn bộc lộ khí thế lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.

Lý Thâm chưa từng thấy cô như vậy bao giờ chớ nói chi là mẹ Thẩm, Ngô Tiểu Mạn, mẹ Ngô.

Mẹ Ngô nhìn thấy một màn này, vô thức kéo cánh tay Ngô Tiểu Mạn, sờ cằm.

Làm sao bà ta cũng cảm giác đau vậy?

Mà lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng —— "Vợ!"

"Vợ!" Là người đàn ông mập lùn ăn vạ Tứ Hợp Viện không đi kia, anh ta cầm đèn pin đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play