Chờ tiếng nói chuyện của bọn họ xa dần, cho đến khi nghe không thấy nữa, người nhà họ Lý lúc này mới lấy lại tinh thần.

Giang Ái Linh cả giận nói: "Chị ta, chị ta đây là ý gì? Chẳng lẽ chúng con sẽ còn giành đồ ăn mà chị ta hiếu kính cha mẹ..."

"Nội, sủi cảo!" Lý Thiết Trụ từ trong nhà nhảy ra, Cẩu Đản cũng đi theo sau lưng nó, con mắt nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay mẹ Lý.

Mẹ Lý liếc nhìn Giang Ái Linh, Giang Ái Linh có chút xấu hổ, sờ mũi, bưng bát tiến đi vào nhà chính.

Cô ta sẽ không giành, nhưng mẹ Lý cho hai đứa con trai của cô ta ăn vậy cũng không liên quan đến cô ta.

"Nội." Lý Thiết Trụ nhìn mẹ Lý, trải qua đêm qua, nó đã học được cách hạ thái độ xuống, "Muốn ăn sủi cảo..."

"Mới vừa rồi các con không nghe bác hai gái của các con nói sao?" Mẹ Lý nhìn hai đứa cháu trai của mình, "Nói đây là bác ấy hiếu kính ông bà nội, nếu như nội cho các con ăn, vậy về sau bác ấy sẽ không hiếu kính ông bà nữa."

"Nội, nhưng con muốn ăn sủi cảo, muốn ăn thịt ~" Lý Thiết Trụ cũng mặc kệ sau này Thẩm Y Y có hiếu kính cha Lý mẹ Lý hay không, hiện tại trong mắt nó chỉ có sủi cảo.

Cẩu Đản phía sau nó cũng thế.

Mẹ Lý rất thất vọng, Cẩu Đản thì thôi không nói, thằng nhỏ cũng chỉ mới năm tuổi, nhưng Lý Thiết Trụ đã 9 tuổi rồi, những lời này của bà có ý gì thì nó nhất định đã hiểu, nhưng nó chỉ nghĩ cho bản thân nó.

"Muốn ăn sủi cảo thì bảo cha mẹ các con đi mua cho các con, đây là bác hai gái các con hiếu kính bà và ông nội các con, sẽ không cho các con ăn.” Mẹ Lý tỏ vẻ hòa ái, nhìn về phía Lý Tam Hoành, "Tam Hoành, mẹ nói đúng không?"

Lý Tam Hoành đột nhiên bị điểm danh, vội vàng đứng lên, "Đúng, mẹ nói đúng, Lý Thiết Trụ Lý Cẩu Đản, hai thằng ranh con tụi bây, cả nhà chỉ biết ăn biết chơi, đó là cho tụi bây ăn sao? Mau chóng trở về phòng cho cha."

Lý Tam Hoành tức giận trực tiếp giơ tay xách người.

Thiết Trụ cùng Cẩu Đản đánh không lại cha chúng nó, oa oa khóc lớn lên.

Mặc dù vào nhà nhưng vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, Giang Ái Linh không nghĩ tới mẹ Lý vậy mà không cho Thiết Trụ và Cẩu Đản ăn sủi cảo.

Nghe được động tĩnh, cô ta tức giận chạy ra, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: "Khóc cái gì khóc? Tụi bây tưởng khóc là có lòng người thương sao? Mẹ nói cho tụi bây biết, không có đâu! Tụi bây phải nhớ kỹ, tụi bây cũng không phải ba bảo, không chỉ có người mẹ có tiền mà còn có một bà nội bất công!"

"Giang Ái Linh!" Mẹ Lý nhịn cơn giận xuống, quát.

Giang Ái Linh hầm hừ mang theo hai đứa con trai của cô ta trở về phòng.

"Mẹ." Sợ mẹ Lý nổi điên, Lý Tam Hoành vội vàng tới dỗ mẹ Lý, "Mẹ, mẹ cũng đừng chấp nhặt với vợ con, vợ con không hiểu chuyện, con trai giải thích với mẹ!"

"Không chịu nổi!" Mẹ Lý hừ lạnh nói, "Cô vợ này của con lợi hại lắm, mẹ con nào dám chấp nhặt với cô ta?"

Sau đó không tiếp tục để ý đến Lý Tam Hoành, bưng sủi cảo cùng cha Lý trở về phòng.

Đến trong phòng, mẹ Lý mới thấp giọng hỏi cha Lý, "Ông già, vợ thằng hai chính là nghe được lời vợ thằng ba nói à?"

Cha Lý trầm mặc gật đầu, "Chắc là đã nghe được."

"Vậy nó." Mẹ Lý có chút do dự, "Vậy nó nói lời này là có ý gì? Nó là không vui khi chúng ta đem đồ con bé hiếu kính chúng ta cho Thiết Trụ và Cẩu Đản ăn?"

Cha Lý: "Chắc là đúng như thế."

"Vậy làm sao bây giờ?" Mẹ Lý hỏi.

Cha Lý nhìn bà một cái, trực tiếp cầm túi giấy dầu qua, "Cứ như bà vừa làm đó, về sau nhà thằng hai đem đồ qua, không cần chia cho Thiết Trụ và Cẩu Đản, cho hai chúng ta, chỉ chúng ta ăn."

"Thế nhưng Thiết Trụ và Cẩu Đản..." Đến cùng là cháu của bọn họ mà.

Cha Lý không trọng nam khinh nữ như mẹ Lý, lườm bà ấy một cái, "Cứ theo lời tôi nói mà làm đi!"

Nói xong, cha Lý mắt nhìn sủi cảo, trực tiếp dùng tay cầm một cái thả trong miệng, hương vị thơm nức khiến ông hơi bồi hồi, "Có thể đưa cho chúng ta nói rõ con bé vẫn không ghét chúng ta, đừng suy nghĩ, mau ăn đi."

Mẹ Lý thấy ông nói chuyện còn vừa nhìn chằm chằm sủi cảo, vừa ghét bỏ ông ấy không có tiền đồ, ghét bỏ nói, "Ông có biết bẩn hay không, trực tiếp dùng tay cầm?"

Nói xong, ra ngoài cầm một đôi đũa đi vào, gắp một cái ăn, thịt! Là mùi thịt!

"Tiền đồ!" Cha Lý cũng ghét bỏ nói.

Bên Đại Hoa, bưng sủi cảo mang theo hai đứa em gái về phòng, chị dâu cả Lý, cũng chính là mẹ bọn họ, Hà Chiêu Đệ đã ở bên trong.

Hà Chiêu Đệ ngày thường gầy yếu, lại có vẻ mặt sầu khổ, còn luôn luôn cau mày, để cho người ta nhìn đã cảm thấy cô ấy tâm sự nặng nề.

Đại Hoa cầm sủi cảo nói, "Mẹ, thím hai cho con mấy cái sủi cảo, chúng ta cùng nhau ăn đi?"

Hà Chiêu Đệ mệt mỏi nhìn sủi cảo trong tay Đại Hoa, dừng một chút, nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, "Đại Hoa, thím hai con đối tốt với con như vậy sao?"

Đại Hoa không chút suy nghĩ nói: "Con cảm thấy con người thím hai rất tốt."

"Không phải, ý mẹ là hỏi, thím ấy có thích con không?"

Đại Hoa không biết vì sao mẹ cô bé lại hỏi như vậy, nghĩ lại một chút, lắc đầu, "Con không chắc chắn lắm, nhưng cũng không chán ghét con."

Hà Chiêu Đệ nghe vậy, trên mặt hiếm khi hiện lên nụ cười, trực tiếp bốc một cái sủi cảo, đưa tới bên miệng Đại Hoa, "Ăn, con ăn trước đi!"

Đại Hoa há mồm ăn, Hà Chiêu Đệ lại cho hai cô con gái nhỏ ăn, sau đó tự mình mới ăn.

*

Thẩm Y Y mang theo ba đứa nhỏ về đến nhà, Lý Thâm đã múc sủi cảo vào trong chén, đang cầm gáo múc nước nóng đổ vào trong ấm nước ấm.

Ngồi xuống bắt đầu ăn sủi cảo, mỗi người đều ăn no căng bụng, đặc biệt là ba đứa nhỏ, nhìn sủi cảo còn thừa lại vẫn chưa thỏa mãn.

Thẩm Y Y dỗ bọn chúng đợi buổi chiều lại cho bọn chúng ăn, bọn chúng mới vui trở lại.

Nghỉ ngơi một hồi, Lý Thâm phải đi làm việc, Thẩm Y Y như thường lệ chuẩn bị nước cho anh, nói, "Buổi sáng em còn ngâm đậu xanh, đợi lát nữa em nấu lên, buổi chiều đưa cho anh."

Lý Thâm đã sớm nhìn thấy trong phòng bếp ngâm đậu xanh, sớm đã có suy đoán, nghe thấy cô nói với anh, vẫn không nhịn được vui mừng, "Ừm!"

Chờ sau khi anh rời đi, Thẩm Y Y liền bắt đầu nấu cháo đậu xanh, sau đó bỏ vào nước giếng để lạnh.

Không có việc gì, trở về ôm ba đứa con trai ngủ ngủ trưa.

Ngủ trưa xong tỉnh lại liền dẫn ba đứa nhỏ đi đưa cháo đậu xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play