"Có phải là có nhầm lẫn gì hay không?" Giang Ái Linh không tin Đại Bảo thông minh như vậy, hoặc là nói cô ta không tin con trai của Thẩm Y Y lại thông minh như vậy, "Đại Bảo ở thôn chúng ta chỉ là một đứa trẻ bình thường, chưa từng thể hiện ra thiên phú đặc biệt gì, hơn nữa đứa nhỏ chỉ vừa mới học trung học mà thôi, làm sao có thể có trình độ học vấn của cấp trung học phổ thông được chứ?"
"Sao lại chưa từng thể hiện ra thiên phú?" Vương Yến phản bác: "Đứa nhỏ này chỉ mới mười tuổi, lên lớp không nghe giảng bài, đọc những cuốn sách ngoài chương trình học, còn có thể đạt điểm tối đa, sao mấy cái đó cô không nói? À đúng rồi, đứa nhỏ còn nhảy hai lớp, mới mười tuổi đã học cấp hai nữa đấy!"
Giang Ái Linh: "Đạt được điểm tối đa thì sao, nhảy hai lớp thì làm sao? Nếu đứa bé đó thật sự đã đạt đến trình độ trung học phổ thông, tại sao không nhảy thẳng lên học trường trung học phổ thông luôn đi?"
"Đạt đến trình độ trung học phổ thông thì nhất định phải học trung học phổ thông sao? Đứa nhỏ thích học trung học cơ sở, cô có thể làm gì được? Huống chi đứa nhỏ không phải cũng đi thi đại học sao? Có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, chứng minh đứa nhỏ nhất định là có năng lực này!"
Vương Yến không biết Đại Bảo có thật sự đạt tới trình độ trung học phổ thông hay không, cũng không biết rốt cuộc Đại Bảo đi thi đại học có phải chỉ là đi thi cho có như lời mọi người nói hay không.
Nhưng khi cô ta kết hợp những biểu hiện của Đại Bảo và lời nói của hai hai vị giảng viên kia lại với nhau, cô ta cảm thấy chuyện này là sự thật!
Quan trọng nhất là, với sự hiểu biết của cô ta về Thẩm Y Y, cô ta không tin Thẩm Y Y đưa Đại Bảo đi thi đại học chỉ để thử tình hình!
Bởi vì Đại Bảo mới học lớp bảy, muốn thi đại học còn mấy năm nữa, không cần phải gấp gáp bắt cậu đi thi trước nhiều năm như vậy.
Dựa trên hai điểm trên, cô ta càng có tự tin khi cãi nhau với Giang Ái Linh.
Ừm, cho dù suy đoán của cô ta là sai, nhưng chỉ cần Giang Ái Linh dám cười nhạo cô ta, cô ta sẽ bảo Thẩm Y Y thả Lang Nha ra cắn c.h.ế.t con nhỏ Giang Ái Linh này!
Hai người đều có lý do riêng, chủ nhiệm Hoàng cũng không biết nên tin ai.
Tình huống cụ thể như thế nào thật ông cũng không hiểu rõ lắm, lúc hai hai vị giảng viên của Khoa Đại này tới tìm ông ấy giải thích tình huống, chính ông ấy cũng cảm thấy vô cùng bối rối.
Có một thiên tài trong thôn nhỏ của bọn họ? Sao ông ấy lại không biết?
Nếu đây là sự thật, vậy công xã của bọn họ chẳng phải sắp được một bước lên mây sao?
Ôm tâm tình ảo tưởng cùng tò mò như vậy, ông ấy lập tức mang theo hai vị giảng viên này tới.
Mà lúc này, trong lòng ông ấy cũng có ít lo sợ, lỡ đâu không phải thật, vậy công xã của bọn họ chẳng phải sẽ vô cùng mất mặt hay sao!
Về phần hai vị giảng viên kia, liếc nhau một cái.
Người khác không biết, nhưng hai người họ biết, kỳ thi đại học lần này là lãnh đạo đề nghị Lý Yến Thanh đi thi.
Điều này làm cho bọn họ có chút nghiêng về cách nói của Giang Ái Linh một chút, sự nhiệt tình nhất thời cũng giảm đi một nửa.
Có lẽ lại chạy một chuyến tốn công vô ích rồi.
Tất nhiên, bọn họ từ xa tới đây, mặc kệ người khác nói như thế nào, đã đến cổng thôn rồi, cho dù thế nào bọn họ vẫn phải vào trong tìm hiểu đúng sự thật.
Giảng viên Phùng nói: "Chuyện mọi người nói chúng tôi đều hiểu rõ, nhưng chúng tôi vẫn muốn tìm bạn học Lý Yến Thanh để tìm hiểu tình huống một chút, trong số mọi người ở đây có ai tình nguyện dẫn chúng tôi đến nhà Lý Yến Thanh không?"
"Tôi," Vương Yến kích động nói, "Tôi đưa hai người đi!"
Chủ nhiệm Hoàng và hai vị giảng viên không ngồi xe nữa, để xe đi theo phía sau bọn họ, sau đó đi đến nhà Thẩm Y Y.
Các cô các bác vốn là những người thích hóng chuyện trong thôn, thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo.
Giang Ái Linh ôm ý nghĩ Đại Bảo không phải thiên tài, muốn thấy Thẩm Y Y mất mặt cũng đuổi theo.
Cả một đám người khí thế hoành tráng, cộng thêm một chiếc xe ô tô nhỏ đi phía sau, tiếng động không cần nói cũng biết nó lớn như thế nào.
Người nghe được tiếng động thì thò đầu ra xem, vội vàng hỏi những cô những bác mình quen có chuyện gì xảy ra, vừa nghe xong mọi chuyện liền vội vàng đuổi theo.
Nhóm người sửa đập chứa nước mới vừa trở về, nhìn thấy tình cảnh lớn như vậy cũng mang cuốc xẻng đi theo.
Ai không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng bọn họ đang chuẩn bị đi đánh giặc!
Đến cửa nhà Thẩm Y Y, cách nhà tầm bốn năm mét, Vương Yến bảo bọn họ đứng lại, "Chờ một chút, chúng ta gọi người ra trước đã!"
"Làm sao vậy?" Chủ nhiệm Hoàng không hiểu, chỉ vào cánh cửa trước mặt, nói: "Chúng ta có thể trực tiếp gõ cửa mà!"
"Chủ nhiệm Hoàng, bác nhìn chỗ đó đi." Vương Yến Trượng cười cười chỉ vào đầu tường nhà Thẩm Y Y.
Chủ nhiệm Hoàng nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhất thời đối mặt với một đôi mắt sắc bén hung ác, tim đập mạnh, thiếu chút nữa muốn giậm chân bỏ chạy.
"Đừng sợ đừng sợ, nếu bác không tới gần thì nó cũng sẽ không cắn bác." Vương Yến trên mặt lo lắng nhưng thật ra trong lòng mừng thầm đỡ lấy chủ nhiệm Hoàng.
Lúc trước cô ta bị Lang Nha dọa một lần, từ đó về sau, một khi cô ta biết có người bị Lang Nha dọa, cô ta đều cười ha ha vui vẻ một phen.
Lần trước Hà Vệ Đông bởi vì "giải cứu" Nhị Bảo, bị Lang Nha dọa đến tè ra quần, bị cô ta biết được thiếu chút nữa cười ầm ĩ trước mặt Hà Vệ Đông.
Thế cho nên Hà Vệ Đông thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô ta!
Tất nhiên, đối mặt với chủ nhiệm Hoàng, cô ta không dám làm càn như vậy!
Chủ nhiệm Hoàng sau khi bị dọa liền quay đầu nhìn người khác, nhìn thấy hai vị giảng viên Khoa Đại cũng bị dọa, mới tìm lại chút mặt mũi.
Quay đầu lại nhìn, dân làng thấy nhiều không thấy làm lạ, lại cảm thấy quái dị hẳn lên.
"Vợ Lý Thâm!"
"Thẩm Y Y!" Vương Yến hét lên!
Thẩm Y Y?
Chủ nhiệm Hoàng đột nhiên cảm thấy quen quen, đầu óc chợt lóe ——
Không phải là Thẩm Y Y - người đã đưa cho ông ấy một bài luận văn "Phân tích hiện trạng phát triển giáo dục xóa nạn mù chữ của trẻ em trong thôn Thanh Thủy" sao?
Hay lắm!
Chủ nhiệm Hoàng giữ chặt Vương Yến hỏi: "Quan hệ giữa đồng chí Thẩm và bạn học Lý Yến Thanh là gì?"
"Là mẹ con!"
Chủ nhiệm Hoàng: "..."
Hay lắm!
"Làm sao vậy?" Giảng viên Phùng thấy sắc mặt chủ nhiệm Hoàng có chút khác thường, hỏi một câu.
Không đợi chủ nhiệm Hoàng nói chuyện, liền nhìn thấy ở ngôi nhà bên cạnh, một bà lão cầm d.a.o hùng hổ đi ra, "Làm cái gì đây? Nhiều người đến đây như vậy là muốn làm cái... Chủ nhiệm Hoàng?"
Mẹ Lý nghe được tiếng động ở bên ngoài, ghé mắt vào khe cửa nhìn thấy có nhiều người đến như vậy, trong đám người thế mà có người mang cả cuốc, tưởng rằng có người tới kiếm chuyện, cho nên mới quay vào nhà cầm một con d.a.o ra.
Không nghĩ tới nhìn thấy chủ nhiệm Hoàng, mới thu lại âm cuối.
Chủ nhiệm Hoàng quen biết mẹ Lý, ho một tiếng, ý bảo con d.a.o của bà.
Mẹ Lý phản ứng lại, vội vàng thu d.a.o lại, cười ngượng ngùng nhìn ông ấy.
"Bác Lý, chúng tôi tới đây là muốn tìm cháu trai Yến Thanh của bác, hai vị này là giảng viên của Khoa Đại, nghe nói cháu trai của bác..." Chủ nhiệm Hoàng nói cho mẹ Lý biết ý định tới đây của mình.
Hai giảng viên Khoa Đại dưới sự giới thiệu của chủ nhiệm Hoàng, chào hỏi mẹ Lý.
Nhưng mà mẹ Lý... ngơ người rồi!
Khoa Đại? Lớp thiếu niên? Chỉ số IQ cực cao?
Không phải, hai ý sau bà cũng hiểu ý nghĩa đại khái, Nhị Bảo đã nói qua với bà.
Nhưng mà Khoa Đại? Khoa Đại trong truyền thuyết mà mọi người hay nói kia?
Giảng viên của Khoa Đại đến tìm cháu trai của bà?
Mẹ Lý vui đến nỗi miệng cười sắp đến mang tai.
Bà trông mong Đại Bảo có thể học đại học, nhưng cũng không nghĩ đến Đại Bảo có thể thi đậu một trường đại học hàng đầu như vậy!
Lúc này, có thể thi đại học bình thường cũng đã là một chuyện rất vẻ vang rồi!
Nhưng mà lần này còn giỏi đến mức có thể thi vào được Khoa Đại, mẹ Lý sao có thể không vui vẻ?
Thẩm Y Y cũng nghe thấy thanh âm đi ra, vừa mở cửa, mẹ Lý lập tức vọt tới, hưng phấn nói: "Y Y, giảng viên Khoa Đại đến!"
Thẩm Y Y nghe vậy, nhìn về phía hai người đang đứng bên cạnh chủ nhiệm Hoàng.
Hai vị giảng viên đều không nghĩ tới mẹ của Lý Yến Thanh lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây có chắc là mẹ không? Mà không phải là chị gái chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT