Từ tiểu học trở về, lúc đi qua nhà họ Lý, Thẩm Y Y bảo Tiểu Bảo mang Tiểu Bối về nhà trước, cô thì đi đến nhà cũ.

Mẹ Lý đang rửa rau khô, Thẩm Y Y nhìn vào trong phòng không thấy Đại Nha, bèn hỏi một câu: “Mẹ, Đại Hoa đâu?"

"Đại Hoa đi gánh nước rồi.” Mẹ Lý đặt rau khô đã rửa xong vào trong rổ để ráo, quay đầu lại nói một câu: “Sao thế? Con tìm nó hả?"

"Đúng.” Thẩm Y Y không thấy Đại Hoa nên muốn nói thẳng với mẹ Lý, lấy ra hai mươi đồng từ trong túi quần, nói: “Lúc trước cho Đại Hoa mượn hai mươi đồng để nó đi học, đến bây giờ có lẽ đã hết nên con mang đến một ít tiền tới..."

Ánh mắt mẹ Lý nhìn Thẩm Y Y bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp: “Ừm… Vợ thằng hai..."

"Thím hai.” Mẹ Lý còn chưa nói xong, sau lưng đã vang lên tiếng Đại Hoa. Thẩm Y Y quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Đại Hoa đang gánh hai thùng nước bước nhanh đi tới.

Dáng người cô bé gầy còm, tết hai b.í.m tóc đuôi sam, sức nặng của hai thùng nước đã ép cho đòn gánh cong ngoặt xuống, thân thể gầy yếu của cô bé đang cố gồng, sau khi buông đòn gánh xuống, còn thở phì phò mấy hơi, nhìn Thẩm Y Y cười: “Thím hai, thím tìm con có chuyện gì không?"

Thẩm Y Y đưa hai mươi đồng đã chuẩn bị sẵn cho cô bé, nói: "Học kỳ này con học tới lớp năm rồi nhỉ? Hai mươi đồng trước đó có lẽ đã dùng hết rồi. Này, cho con đi đóng học phí, nếu tiền dùng hết rồi thì nói với thím."

"Thím hai.” Đại Hoa nhìn hai tờ tiền nhân dân tệ kiểu cũ được đưa tới trước mặt cô bé: “Không cần nữa."

Thẩm Y Y nói: "Lúc trước thím giỡn với con thôi, không cần con trưởng thành là trả ngay, chỉ cần con bằng lòng tiếp tục học thì học phí thím có thể cho con mượn, đương nhiên, cũng có tiền lãi." Đây cũng là một loại thủ đoạn khích lệ Đại Hoa.

"Đợi con có công việc, khi nào có thể kiếm tiền thì trả lại cho thím cũng không muộn!"

Đại Hoa há miệng, trong đôi mắt chợt dâng lên nước mắt, ngửa đầu để bình tĩnh tâm trạng.

Thẩm Y Y nhíu mày.

Mẹ Lý ở bên cạnh nhìn thấy, cũng rất buồn, nói với Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, Đại Hoa không đi học, không phải là bởi vì vấn đề học phí."

"Không đi học nữa?" Thẩm Y Y nhìn về phía mẹ Lý.

"Vâng.” Đại Hoa rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: "Thím hai, cám ơn thím, con không đi học nữa. Qua mấy tháng nữa con đã mười bảy tuổi, tiếp tục học lớp năm nhìn sẽ rất buồn cười.”

"Bởi vì tuổi tác?" Thẩm Y Y hỏi.

"Ừm.” Đại Hoa cúi đầu.

Thẩm Y Y vừa giống như tin mà không phải tin gật đầu, bây giờ những đứa trẻ nông thôn đi học đều phổ biến là khá muộn, nhưng cái tuổi này của Đại Hoa đúng là đã hơi chậm, lúc cô ở tuổi giống như Đại Hoa đã tốt nghiệp trung học rồi. Nếu như là con trai thì không có gì, nhưng Đại Hoa là con trai, thói đời vẫn rất hà khắc với con gái. Huống chi cái này tuổi của cô bé đã sắp sửa có thể kết hôn sinh con rồi, khẳng định sẽ dẫn đến không ít lời đồn đãi nhảm nhí. Cô ấy chống đỡ những lời đồn đãi nhảm nhí đó đi học ba năm đã rất lợi hại rồi. Đương nhiên, nhất định còn có nguyên nhân khác, Đại Hoa không nói, Thẩm Y Y cũng không vấn đề.

Cô có chút thương tiếc cô bé lớn lên trong nước bùn nhưng nỗ lực vươn lên, nhưng cha mẹ ruột người ta còn khoẻ mạnh, nếu cô can dự vượt ranh giới sẽ làm cho người ta ghét.

Thẩm Y Y cất tiền, tiếc nuối nói: "Vậy được rồi, con nghĩ thông suốt là tốt rồi. Đương nhiên, nếu như con đổi ý thì vẫn có thể tới tìm thím mượn học phí."

Suy nghĩ chốc lát, cô bổ sung: “Bây giờ không thu tiền lãi của con, chờ con có việc làm rồi kiếm tiền trả lại."

"..." Đại Hoa biết Thẩm Y Y thế này là cổ vũ cô bé trở về học tập, nước mắt giống như là đã mở đập xã nước tuôn tuôn, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn thím, thím hai!"

Thẩm Y Y chỉ có thể nói đến đây, Tiểu Bảo, Tiểu Bối đang ở nhà nhịn đói, cô phải đi về nấu cơm.

Mẹ Lý tiễn cô đi ra ngoài, thở dài một tiếng: “Có thể nhìn ra đứa nhỏ Đại Hoa này vẫn rất muốn đi học, ông nhà cũng muốn để Đại Hoa tiếp tục học, nhưng Đại Hoa nói không muốn học, cha mẹ cũng không có biện pháp."

Thật ra mẹ Lý cũng cảm thấy thật ra Đại Hoa không cần đi học. Trong ttư tưởng của bà, con gái học nhiều vô dụng, dù sao tương lai cũng phải lập gia đình, huống chi Đại Hoa cũng đã gần mười bảy tuổi. Ở thời đại của bà, cái tuổi này đã lập gia đình sinh con rồi, chớ nói chi là đi học. Chỉ là bà biết tư tưởng của Thẩm Y Y và bà không giống nhau, cũng phát hiện tư tưởng của mình đã lạc hậu, đang cố gắng muốn sánh kịp với trào lưu.

Lúc Đại Hoa vẫn do dự học hay không học, bà giữ thái độ trung lập, không phản đối cũng không đồng ý.

"Chuyện như đi học, vẫn phải tự mình nghĩ rõ ràng.” Thẩm Y Y nói.

"Đúng.” Mẹ Lý đồng ý nói, lại nhỏ tiếng nhiều chuyện với Thẩm Y Y: “Nhưng việc này phỏng chừng cũng không phải là Đại Hoa tự nguyện, có lẽ là nhà thằng cả nói gì đó với cô bé, cho nên cô bé đã kiên trì không đi học rồi."

Thẩm Y Y từ chối cho ý kiến.

Mẹ Lý thở dài một hơi: “Thật ra cũng không thể trách vợ chồng thằng cả, Nhị Hoa, Tiểu Hoa đều đi học, Thạch Đầu lại nhỏ như vậy, hai vợ chồng nó chắc chắn muốn để Đại Hoa trở về giúp vợ chồng nó."

Thẩm Y Y tỏ vẻ hiểu, những sự việc này mẹ Lý không nói với cô, cô cũng có thể hiểu.

Nhà anh cả khó khăn lắm mới mong mỏi được một đứa con trai, đương nhiên càng coi trọng con trai, Đại Hoa với tư cách là đứa con trưởng của nhà anh cả, vì thế phải nhượng bộ, giúp đỡ cha mẹ nuôi em trai, em gái, mặc kệ là ai nhìn vào cũng sẽ thấy là chuyện đương nhiên. Bởi vì ở thời đại này, rất nhiều gia đình, đều là như thế!

Buổi tối.

Hà Chiêu Đệ biết đã chuyện Thẩm Y Y lấy tiền tới cho Đại Hoa đi học, mím môi.

Sau khi ăn xong, cô ấy đi tới phòng Lý Đại Nha.

Căn phòng này, là căn phòng lúc trước cha Lý xây cho Lý Đại Nha, bởi vì bình thường Lý Đại Nha làm việc ở thị trấn, không thường ở nhà. Trong nhà cấp thiết dùng phòng, sẽ không lưu lại một phòng trống chờ cô ấy trở lại. Vì vậy sau khi Lý Nhị Nha chuyển đi, Đại Hoa, Nhị Hoa đã chuyển tới.

Bình thường nếu Lý Đại Nha trở lại, Nhị Hoa trở về ngủ với hai vợ chồng Hà Chiêu Đệ, Lý Đại Nha thì ngủ với Đại Hoa.

Trước khi Lý Đại Nha chưa kết hôn, căn nhà không có tranh chấp. Nhưng mà sau khi Lý Đại Nha kết hôn, quyền sử dụng căn nhà này đã bị nhà anh cả và nhà em ba tranh chấp.

Bên Giang Ái Linh sau khi cãi nhau nên trở mặt với Giang Uyển Nhu, một nhà lại lần nữa trở lại tình huống quẫn bách sáu người chen lấn trong một căn nhà, vì vậy bọn họ cũng muốn tranh căn nhà này. Không biết làm sao cái phòng này là ở riêng về sau, cha Lý mới cho Lý Đại Nha kiến tạo.

Cha Lý, mẹ Lý thì đã trở mặt với nhà Giang Ái Linh rồi, đương nhiên đưa căn nhà cho nhà anh cả. Từ đó do nhà anh cả sử dụng, ba bé gái đều dọn vào căn nhà nhỏ này.

Lúc Hà Chiêu Đệ tới đây, Đại Hoa đang xếp quần áo, Nhị Hoa, Tiểu Hoa còn ở bên ngoài chơi, chưa trở về.

Hà Chiêu Đệ đi tới, Đại Hoa nhìn cô ấy một cái, không nói chuyện, tiếp tục xếp quần áo, một bộ quần áo bị cô bé xếp tới xếp lui, hiển nhiên tâm tư không chú tâm vào việc này.

Trong lòng Hà Chiêu Đệ đau xót, ngồi lên giường lò, trầm ngâm nhìn động tác của Đại Hoa.

Hai mẹ con đều không nói chuyện, hồi lâu, Hà Chiêu Đệ mới mở miệng: “Đại Hoa, có phải con đang oán giận mẹ? Vì không để con tiếp tục đi học?"

Đại Hoa không nói gì, nhưng đôi mắt dần dần đỏ lên.

Đôi mắt của Hà Chiêu Đệ cũng đỏ lên, nói: "Mẹ cũng hết cách, gia đình thật sự quá nghèo, em trai của con còn nhỏ như vậy, hai đứa em của con lại đang đi học, nếu như chỉ dựa vào hai người cha mẹ thì thật sự không thể nuôi nhiều người thế, Đại Hoa, con phải thông cảm cho mẹ!"

Đại Hoa quật cường không để nước mắt đến rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play