Mẹ Lý lại lải nhải nói: “Còn có của hồi môn, mẹ với cha con không có bao nhiêu tiền, nhưng mấy năm nay Đại Nha cũng hiếu kính mẹ với cha con một ít tiền, cha mẹ đều không dùng, tính ra cũng có hơn một trăm bảy mươi tệ, cha mẹ định lấy hơn bảy mươi tệ đó sắm sửa của hồi môn cho nó, một trăm còn lại cũng trả cho nó.”
Thẩm Y Y gật đầu, loại chuyện này cô không hiểu lắm, mẹ Lý nói gì thì là đó!
Vậy cứ quyết định như vậy.
Đương nhiên, của hồi môn của Lý Đại Nha, ngoài cha mẹ Lý chuẩn bị cho cô ấy, mấy anh em của Lý Đại Nha dĩ nhiên cũng phải cho.
Lý Thâm Thẩm Y Y tặng một ấm nước nóng, lại tìm người đóng một cái tủ quần áo.
Nhà anh cả không có tiền gì, Hà Chiêu Đệ tự thân vận động, may cho Chu Phong Thu Lý Đại Nha một đôi giày.
Còn nhà chú ba…không tặng gì hết.
Cũng không ai trông mong họ sẽ tặng.
Khi Chu Phong Thu gọi người kéo sính lễ tới, đã thu hút ánh mắt của không ít người, khi được biết sính lễ Chu Phong Thu cho nhà họ Lý lại là bốn món lớn, người ngưỡng mộ vẫn ngưỡng mộ, người đố kỵ vẫn đố kỵ.
Những lời đồn không hay đó truyền tới tai mẹ Lý, bà lại cười.
Cha Lý nhìn nụ cười của bà, thấy lạ: “Bà trúng tà rồi?”
“Ông mới trúng tà!” Mẹ Lý bất mãn.
“Vậy sao bà cười?”
Mẹ Lý liếc cha Lý, học theo ngữ khí và thần thái của Thẩm Y Y: “Ông không thấy bộ dạng họ đố kỵ chúng ta lại không làm gì được chúng ta, rất sảng khoái sao?”
Cha Lý:???
Đây là bà vợ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, chạm một cái là nổ sao?
Cha Lý nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Dạo này bà với vợ thằng hai qua lại rất tốt à?”
Dạo này ông thế mà không nghe bà bóc phốt vợ thằng hai nữa.
“Ông còn mong chúng tôi không tốt?” Mẹ Lý khó tin.
Ông đó là mong họ không tốt sao? Rõ ràng là ông sợ với tính cách cứ dăm ba hôm lại gây sự của vợ, có chuyện gì nghẹn trong lòng, nếu một khi bạo phát, vợ thằng hai cũng không phải người sẽ chấp nhận thiệt thòi, tới lúc đó cả nhà đều không được an ổn!
Đều là vợ chồng già mấy chục năm, cha Lý cũng không dây dưa: “Tôi là nói, dạo này vợ thằng hai không làm gì khiến bà bất mãn sao? Có gì bất mãn, bà đừng nghẹn trong lòng, không tốt đâu.”
“Vợ thằng hai tốt lắm kìa, ông muốn hỏi tôi có bất mãn với vợ thằng hai không.” Mẹ Lý tức giận: “Còn chi bằng hỏi tôi có gì bất mãn với ông không!”
Cha Lý: “...”
Coi như không hỏi đi.
Niên đại này nghèo như thế, rất nhiều người đều không thích làm tiệc cưới, đặc biệt là tái hôn, nhà ai có con gái tái hôn đều cảm thấy rất mất mặt, mong làm trong yên ắng.
Nhưng Chu Phong Thu không chấp nhận để Lý Đại nha chịu ấm ức, nhưng bên phía anh ta cũng không có thân thích bạn bè gì, bèn thương lượng với người nhà họ Lý, anh ta bỏ tiền làm mấy bàn tiệc rượu, mời người khá thân thiết với nhà họ Lý tới chứng giám.
Người nhà họ Lý dĩ nhiên đồng ý, tin tức này truyền ra ngoài, người trong thôn lại bàn tán xôn xao một trận, cảm thán không biết Lý Đại Nha đi vận cứt chó gì, tái hôn còn có thể tìm được người đàn ông trẻ trung lại hào phóng như Chu Phong Thu!
Trước một ngày tiệc rượu, Lý Thâm với Lý Đại Bân còn có Chu Phong Thu đi mua sắm, mua không ít thịt về, cả nhà bận trước bận sau xử lý, mùi thơm của thịt bay ra rất xa.
Bạn bè thân thích được mời tới đều cả kinh, đây là yến tiệc thịnh soạn nhất mà họ từng ăn!
Cứ như vậy, trong sự chúc phúc của mọi người, Lý Đại Nha xuất giá rồi.
Từ sau tháng mười năm ngoái, hình thế đã tốt lên.
Suất thanh niên tri thức về thành duyệt xuống từng tốp lại từng tốp, không ít thanh niên trí thức thu dọn gói ghém ngay trong đêm, phủi m.ô.n.g vui vẻ tạm biệt nơi đối với họ mà nói giống như ác mộng.
Dĩ nhiên Trần Giai Di cũng nằm trong danh sách, cô ta bởi vì Lâm Gia Đống gây ra màn náo loạn giống như phim, bị Lâm Gia Đống Giang Uyển Nhu báo cảnh sát, không cam lòng rời đi.
Sau nhìn thấy kết cục thảm bại - Lâm Gia Đống bị bắt chân què ở chợ đen, lại cảm thấy may mắn vì không ở bên anh ta, từ sau đó, cắp đuôi sống qua ngày ở trong thôn.
Khi bị bài xích, chịu ấm ức, tương lai không nhìn thấy bến bờ, cũng từng nghĩ phải tìm một người đàn ông trong thôn gả đi.
Tuy cô ta bị bài xích trong thôn, nhưng bởi vì trong thôn có rất nhiều đàn ông bởi vì quá nghèo không cưới được vợ, cho nên Trần Giai Di vừa thể hiện ý muốn, cũng có không ít người tới lấy lòng, tình trạng này còn xoa dịu đi tình hình bị bài xích ở trong thôn của Trần Giai Di.
Chỉ là cô ta đã xem mắt rất nhiều người, hoặc là chê người ta nghèo, hoặc là chê người ta già, trì hoãn mãi, đã trì hoãn tới cuối năm năm ngoái.
Sau khi băng nhóm nào đó tan rã, cô ta nhìn thấy hi vọng, không còn xem mắt nữa, cuối cùng như ý nguyện đợi được danh sách tốp đầu về thành phố, bên trên nghiễm nhiên có cô ta.
Cô ta vui sướng đến mức không tìm được phương hướng, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng vượt qua được, chạy tới đắc ý với Thẩm Y Y: “Tôi sắp về thành phố rồi!”
Thẩm Y Y đang dẫn Tiểu Bối nhổ cỏ trong vườn, nhìn thấy Trần Giai Di chạy tới nói ra câu này, đầu cũng không ngẩng, qua loa một câu: “Chúc mừng cô!”
“Vốn dĩ cô cũng có thể về.” Trần Giai Di nói: “Đáng tiếc cô kết hôn rồi, không về được!”
Thẩm Y Y nhìn cô ta, không nói gì, tiếp tục cúi đầu nhổ cỏ.
Trần Giai Di thấy Thẩm Y Y cúi đầu không nói chuyện, tưởng cô bị mình nói trúng tâm tư, đang buồn bã ủ rũ, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đắc ý.
Nguyên nhân là cô ta vừa yêu vừa hận Thẩm Y Y.
Lúc vừa xuống nông thôn, nếu không phải bởi vì có sự cứu tế của Thẩm Y Y, cô ta chưa chắc có thể sống được.
Nếu nói, ví Thẩm Y Y là trăng trên trời, vậy cô ta chính là hạt bụi trên mặt đất ngước nhìn trăng trên trời, cô ta giống như chó Nhật tìm đủ cách lấy lòng Thẩm Y Y mới có thể có được một chút thương xót chảy ra từ kẽ móng tay của Thẩm Y Y.
Bây giờ, cuối cùng địa vị của họ cũng đảo ngược.
Thẩm Y Y từng là trăng trên trời thì đã sao?
Cô đã kết hôn rồi! Kết hôn với một thao hán thôn quê, cô đã rơi xuống đất, trở thành hạt bụi.
Đời này của cô rất có thể cũng không về được thành phố!
Mà cô ta, cuối cùng cũng có thể rời khỏi chốn quỷ quái này, quay về thành phố, tiền đồ xán lạn!
Nghĩ xong, ánh mắt Trần Giai Di nhìn Thẩm Y Y cũng mang theo vẻ thương hại cao cao tại thượng, lấy ra một địa chỉ, học theo ngữ khí lúc Thẩm Y Y bố thí đồ cho cô ta trước kia, giả dối nói:
“Không biết khi nào cô có thể về, đây là địa chỉ nhà tôi, nếu cô không về được, gặp phải chuyện khó khăn gì, cần giúp đỡ thì gửi thư cho tôi, nể tình cô từng giúp đỡ tôi, nếu tôi có thể giúp được, nhất định sẽ giúp cô!”
Dĩ nhiên Trần Giai Di không phải thật sự muốn giúp Thẩm Y Y, với sự kiêu ngạo của Thẩm Y Y, cho dù thật sự có khó khăn, cũng không thể nào sẽ viết thư cho cô ta.
Cô ta chỉ muốn thể hiện tư thái Thẩm Y Y từng thể hiện trước mặt cô ta, khiến Thẩm Y Y cảm nhận được sự uất nhục mà cô ta từng chịu đựng.
Cô ta nhìn Thẩm Y Y, mong ngóng nhìn thấy được cái cô ta muốn thấy trên mặt Thẩm Y Y.
Nhưng, không có!
Thẩm Y Y ngay cả đầu cũng không ngẩng, còn bất thình lình “a” một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT