Hà Hải Vinh nhìn ra Thẩm Y Y thật sự không mua, nóng nảy: “Ít nhiều gì cũng mua một ít đi.”

"Thật sự không cần." Thẩm Y Y lắc đầu, năm nay cô chủ yếu là muốn mua ít xương heo hầm canh cho bọn nhỏ uống, để bồi bổ sức khỏe cho bọn nhỏ mà thôi.

Hà Hải Vinh: "..."

"Để lại cho bọn nhỏ trong thôn ăn đi." Thẩm Y Y nhìn ra Hà Hải Vinh đang rất khó khăn trong việc xử lý một đống lòng heo nhiều thế này như thế nào, đề nghị mà nói.

"Không có đồ gia vị làm, mùi nồng vậy bọn nhỏ ăn thế nào?" Hà Hải Vinh nói.

"Không cần đồ gia vị gì." Thẩm Y Y hiến kế: "Giết heo năm nay không phải có rất nhiều thịt mỡ sao? Chừa chút nấu dầu, làm chung với lòng lợn, bỏ thêm ớt, đã che lấp mùi lòng lợn rồi, bọn nhỏ chắc chắn sẽ thích ăn."

Đôi mắt Hà Hải Vinh sáng lên, đây quả thật vẫn có thể xem như là một biện pháp tốt, dù sao tiền bán đi cũng là dùng để phân cho mọi người, nhưng mà thật ra bán đi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, phân cho mọi người cũng không phân được bao nhiêu. Cho đám trẻ ăn thì tác dụng sẽ lớn hơn một chút.

Hà Hải Vinh nghĩ vậy, lập tức cắt ngay một khối thịt mỡ để qua một bên.

Hôm nay thịt mỡ là mặt hàng bán chạy nhất, nếu đặt lúc bình thường, đám xã viên chắc chắn không vui, nhưng người xếp hàng đằng sau đã nghe thấy đối thoại của Thẩm Y Y và Hà Hải Vinh.

Hôm nay nhà nhà đều có trẻ nhỏ, làm xong trẻ nhỏ nhà mình cũng có thể ăn, ngược lại không ai nói cái gì.

Giải quyết xong vấn đề lòng heo, Hà Hải Vinh rất vui mừng.

Không đợi ông ta mở miệng, Thẩm Y Y đã nhìn về phía những phần xương đầu heo: “Tôi muốn mua ba mươi cân xương ống, còn có một bên xương sườn, bốn cái móng heo."

Đã mua hơi nhiều, nhưng cô muốn hầm canh bồi bổ cho Lý Thâm và bọn nhỏ, hơn nữa hôm nay mùa đông rất lạnh, cũng không sợ bị hỏng.

Hà Hải Vinh vốn tưởng rằng năm nay Thẩm Y Y không mua lòng heo, có lẽ cũng sẽ không mua mấy thứ không có thịt gì như xương đầu heo, đang lo phải xử lý như thế nào, không thể lòng heo, xương đầu heo đều cho trẻ con ăn. Nào ngờ Thẩm Y Y lại muốn mua xương heo, mừng húm, vội vàng lấy những phần Thẩm Y Y muốn mua cho cô.

"Ngoài ra còn mua thêm hai mươi cân thịt heo!" Thẩm Y Y lại nói.

Năm nay thịt heo nhiều, nhà ai mua cũng không giới hạn số lượng, huống chi Thẩm Y Y còn hỗ trợ giải quyết nhiều xương đầu heo thế.

Hà Hải Vinh không nói gì, lập tức lấy hai mươi cân thịt heo cho Thẩm Y Y.

Mọi người nhìn Thẩm Y Y một thoáng mua nhiều thịt vậy cũng không chớp mắt, Thẩm Y Y còn chưa đau lòng mà bọn họ đã đau lòng giùm trước rồi.

Tiền đó, đều là tiền bóng loáng!

Mọi người vừa đau lòng vừa hâm mộ nhìn nhóm người Thẩm Y Y đã mua xong thịt, rời đi, nhỏ giọng thảo luận: “Bỏ tiền ra mạnh tay quá.”

"Có một người đàn ông ăn hàng hóa ngũ cốc, còn có một nhà mẹ đẻ giàu có. Nếu là bà, thì bà ra tay không mạnh à?”

Người nói Thẩm Y Y bỏ tiền mạnh tay không nói nữa.

"Có điều nói đi cũng phải nói lại, có đôi khi cô ta sẽ làm cho người ta cảm thấy rất xa cách, nhưng có đôi khi cô ta lại rất biết đối nhân xử thế!"

"Nghĩa là sao?" Có người hứng thú.

"Vừa rồi mấy người không có phát hiện sao? Lúc đại đội trưởng hỏi cô ta có muốn mua lòng heo hay không, cô ta nói không mua, mặt đại đội trưởng đã đen rồi, một giây sau cô ta liền giúp đại đội trưởng giải quyết vấn đề nan giải, không để đại đội trưởng lúng túng. Ngay sau đó lại mua không ít xương đầu heo, không chỉ không để đại đội trưởng bất mãn với cô ta, mà vẻ mặt đại đội trưởng khi nhìn cô ta càng ôn hòa.”

Mọi người đều gật đầu, tiếng bàn luận của bọn họ cũng không nhỏ, Hà Hải Vinh cũng đã nghe được, trong lòng cũng gật đầu thừa nhận, con người Thẩm Y Y quả thực vẫn hơi xa cách, nhưng có đôi khi thật sự rất khéo cư xử!”

Nếu Thẩm Y Y biết ý nghĩ của bọn họ, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.

Có trời mới biết cô không muốn mua lòng heo nên đổi sang muốn mua xương đầu heo, chỉ là cô thật sự muốn mua xương đầu heo chứ không có ý muốn nịnh nọt Hà Hải Vinh.

Cô hiến kế cho Hà Hải Vinh, cũng chẳng qua là cảm thấy Hà Hải Vinh rất nghiêm túc làm việc vì người trong thôn, vì vậy thuận miệng nói ra.

Một đoàn người Thẩm Y Y xách thịt heo xương heo trở về nhà, Thẩm Y Y cầm ba khúc xương lớn với xuống hầm lấy hai củ cải trắng, bỏ thêm hành tây, gừng, cẩu kỷ, hầm một nồi canh xương ống củ cải trắng.

Thơm ngon bổ dưỡng, vào mùa đông rét lạnh này, uống một chén, cả người đều ấm lên.

Thẩm Y Y bảo Nhị Bảo đi gọi cha Lý, mẹ Lý tới đây uống, chưa đến một hồi Nhị Bảo đã trở lại rồi: “Ông bà nội nói đợi lát nữa sẽ tới đây."

Thẩm Y Y đáp một tiếng, nghe thấy nhà sát vách truyền đến tiếng cười cởi mở, tò mò hỏi: "Người nào đang ở nhà ông bà nội con?"

"Bà mối Tạ thôn bên cạnh." Nhị Bảo vui rạo rực uống nước canh, nói.

Bà mối?

Thẩm Y Y nhíu mày: “Làm mai cho cô lớn của con hả?”

"Mẹ, sao mẹ biết?" Vẻ mặt Nhị Bảo ngạc nhiên, sùng bái như kiểu “mẹ, mẹ thật thông minh”.

Thẩm Y Y: "Bởi vì đến lúc lập gia đình chỉ có cô lớn của con." Hơn nữa đã đến không chỉ một lần rồi.

"Thế mẹ sai rồi." Nhị Bảo sửa lại: "Chị cả cũng sắp đến tuổi rồi."

Đại Hoa?

Thẩm Y Y nhíu mày nói: "Ai nói với con à?"

"Không ai nói với con, là lúc con qua kêu ông bà nội tới đây uống canh đã nghe bác gái cả hỏi bà mối Tạ, nếu có người phù hợp với chị cả thì có thể hỗ trợ làm mối, nói chị cả qua hết năm đã mười sáu tuổi rồi, chừng hai năm nữa, có thể kết hôn, có thể gặp nhau trước rồi quyết định.” Nhị Bảo nghiêm túc nói.

Nhị Bảo vừa nói như vậy, Thẩm Y Y cũng nghĩ tới, kiếp trước Đại Hoa cũng là mười tám tuổi là kết hôn, nhưng điều Thẩm Y Y không ngờ tới là Đại Hoa mới mười sáu tuổi mà đã bắt đầu xem mắt rồi sao?

Tuy rằng ở nông thôn người tảo hôn rất nhiều, nhưng đứa bé mới mười sáu tuổi thì quá mức sốt ruột rồi?

Hơn nữa, Thẩm Y Y đã nhớ lại rồi, kiếp trước người đàn ông mà Đại Hoa kết hôn là chính cô bé gặp được, chứ không phải là cô bé thông qua xem mắt?

Thẩm Y Y nhớ tới lúc Đại Hoa tìm cô vay tiền đi học, những ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt mong muốn được thay đổi cuộc đời, cô cảm thấy có chút đáng tiếc.

Có điều, người thím hai là cô không có lập trường để nói cái gì, dời chủ đề về trên người Lý Đại Nha, hai ngày trước Lý Đại Nha đã nghỉ, chỉ ở trong nhà, tò mò hỏi: "Bà mối Tạ làm mai cho cô lớn con, cô lớn con có biểu cảm thế nào?"

"Cô cả rất lúng túng." Nhị Bảo nói: “Có điều bà nội rất vui mừng.”

Thẩm Y Y đã hiểu, gật đầu.

Nhị Bảo không biết, thật ra năm nay đã không phải lần đầu tiên có bà mối tới cửa xin cưới cho Lý Đại Nha, thậm chí có thể nói, năm nay người vội tới cầu hôn Lý Đại Nha đã không dưới mười đầu ngón tay rồi, có một vài người không vợ từng tang vợ nhưng có con, cũng có một vài là người đàn ông đã lớn lúc còn trẻ trong nhà nghèo không lấy được vợ, còn có những người khiến cho người ta bất ngờ, người đàn ông chưa kết hôn vả lại trẻ tuổi hơn Lý Đại Nha cũng tìm bà mối tới cửa cầu hôn. Theo lý, Lý Đại Nha là một người phụ nữ nông thôn đã ly hôn sẽ không đắt giá tới vậy.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất, là vì hôm nay Lý Đại Nha có một phần công việc chính thức trong thành phố!

Thời nay, có thế ăn được hàng hoá ngũ cốc theo dân quê đã là người hết sức lợi hại.

Lý Đại Nha đã có điều kiện tốt thế, cộng thêm kết hôn nhưng không có sinh con cái, thân thể cũng được kiểm tra không có vấn đề, tính người lại chịu khó tài giỏi. Người muốn kết hôn với cô ấy hiển nhiên không ít, về phần tại sao đến năm nay, bà mối tới cửa mới nhiều hơn. Là vì Lý Đại Nha chỉ mới ly hôn một năm, Thẩm Y Y vì chặn miệng một số người, công khai nói công việc của Lý Đại Nha chỉ là công việc tạm thời, hơn nữa lúc ấy cô ấy vừa mới ly hôn, trông dáng vẻ tiều tụy, vì vậy không có người nào hỏi thăm. Năm ngoái là năm thứ hai cô ấy ly hôn, mọi người biết công việc của cô ấy đã chuyển thành chính thức, cộng thêm dáng vẻ của cô ấy đã tốt hơn, do vậy đã có liên tiếp có bà mối tới đây làm mai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play