"Anh không có lương tâm? Anh không có lương tâm mà anh sẽ bởi vì em mà gây gỗ tới mức bế tắc với cha mẹ anh? Rốt cuộc tại sao tôi phải trởnne như vậy, đây còn không phải là nhờ hồng phúc của em sao?" Lý Tam Hoành cũng nổi giận, oán giận tích góp từng tí một dưới đáy lòng cuối cùng đã phát tác.
Anh ta hơi lười nhác, nhưng từ sau khi kết hôn với Giang Ái Linh, những chuyện anh ta nên làm anh ta đều làm. Thế nhưng từ hai năm trước, bởi vì anh ta bảo vệ Giang Ái Linh mà làm tổn thương cha mẹ của mình, quan hệ giữa anh ta và cha mẹ anh càng ngày càng tệ. Đặc biệt là năm ngoái, anh ta bởi vì tin vào lời Giang Ái Linh nói lương thực trong nhà không đủ ăn, không cần hiếu kính với cha mẹ lương thực nên hiếu kính, bảo cha mẹ anh ta thương yêu anh ta như vậy, nhất định sẽ thông cảm cho anh ta, nên không có hiếu kính lương thực cho cha mẹ anh ta. Dẫn đến cha mẹ anh ta đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.
Nhìn cha mẹ từ nhỏ đã yêu thương anh ta, đối xử với anh ta càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng dửng dưng, Lý Tam Hoành thống khổ cực kỳ.
Về sau, cũng cãi nhau với vợ chồng Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu mà trở mặt rồi, không ai trợ giúp bọn họ, gánh nặng ăn mặc một nhà sáu người gần như đã rơi vào trên người của anh ta.
Một người từ nhỏ đã được cha Lý mẹ Lý cưng chiều như anh ta làm sao chịu đựng được?
Thời gian dần trôi qua đã tạo thành tâm lý phản nghịch của anh ta, càng ngày càng cảm thấy không muốn làm việc, trước kia làm việc còn có thể kiếm được tám công điểm, hiện tại anh ta kiếm được sáu công điểm đã không muốn làm nữa rồi, lại chạy về nhà nằm. Thế cho nên năm nay lương thực bọn họ được phân cũng không đủ người cả nhà bọn họ ăn, còn dùng không ít tiền mua lương thực, tiền trong túi càng ngày càng thiếu, cuộc sống trôi qua cũng càng túng quẫn.
Lý Tam Hoành thì càng phiền, anh ta không cảm thấy mình cũng có sai, chỉ cảm thấy cục diện hôm nay của anh ta đều là do Giang Ái Linh tạo thành, oán giận đối với cô ta càng để lâu càng sâu.
"Là nhờ phúc của tôi? Lý Tam Hoành, tôi vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy, anh vậy mà có thể nói ra những lời này!" Giang Ái Linh bùng nổ, chỉ vào mẹ Lý: “Anh bế tắc với cha mẹ anh có thể trách tôi à! Rõ ràng là cha mẹ anh thấy chúng ta nghèo, muốn ném chúng ta đi…”
Lời này mẹ Lý không thích nghe: “Giang Ái Linh, chị..."
"Bốp!" Lý Tam Hoành tiến lên, cho Giang Ái Linh một cái tát, tát cho Giang Ái Linh quẹo cả cổ.
"Lại để tôi nghe được cô khích bác ly gián tôi và cha mẹ tôi, chúng ta…” Trên mặt Lý Tam Hoành mây đen giăng đầy, dứt khoát nói ra hai chữ "ly hôn".
Giang Ái Linh vốn bị Lý Tam Hoành đánh, không phục muốn đánh trả, kết quả bị hai chữ "ly hôn" làm cho sững lại, không thể tin nhìn Lý Tam Hoành.
Lý Tam Hoành lạnh lùng nhìn cô ta một cái, quay đầu ra cửa.
Chờ anh ta rời đi, Giang Ái Linh hét to "A" một tiếng, ngồi sụp xuống đất, khóc trời đạp đất kêu lên.
Mẹ Lý bực bội: "Câm miệng cho tôi!"
Nói chưa dứt lời, cô ta đã khóc lớn tiếng hơn: "Mạng của tôi làm sao lại khổ như vậy chứ, hu hu hu, vì anh ta, vì cái nhà này, tôi đã bỏ ra nhiều như vậy, ai cũng có thể giẫm trên đầu tôi, ai cũng có thể ức h.i.ế.p tôi, còn muốn ly hôn với tôi hu hu hu!"
Huyệt Thái Dương của mẹ Lý nhảy thình thịch, không còn biện pháp, cũng không thể chặn miệng người được.
Thẩm Y Y bị cô ta làm cho đau đầu, Tiểu Bối tám tháng nghe có người khóc, xụ miệng, cũng muốn khóc. Thẩm Y Y dỗ dành con bé hai cái, không dỗ dành nín được, còn nằm ở cổ của cô thút thít hai tiếng.
Thẩm Y Y sa sầm, nhìn chằm chằm vào Giang Ái Linh hồi lâu.
Hiển nhiên Giang Ái Linh có chú ý tới tầm mắt của cô rồi, giống như cố ý mà gào thét lớn tiếng hơn.
Thẩm Y Y cười khẩy một tiếng, ôm Tiểu Bối ra khỏi nhà cũ.
Giang Ái Linh thấy cô rời đi, rất đắc ý.
Bọn họ không muốn để cô ta sống dễ chịu, cô ta cũng không để cho bọn họ sống dễ chịu!
Đang nghĩ ngợi, lại nhìn thấy Thẩm Y Y đã trở về, Giang Ái Linh lấy làm lạ, tưởng rằng tiếng khóc của mình nhỏ đi, lại muốn gào thét lớnh ơn chút thì lập tức nhìn thấy Lang Nha ở đằng sau Thẩm Y Y.
Đôi mắt sắc bén của Lang Nha nhìn chằm chằm vào cô ta, lưỡi thật dài thè ra, phấn khích mà “gâu” một tiếng, nhanh chóng lao tới.
"A a a!” Tiếng la của Giang Ái Linh biến thành tiếng kêu thảm thiết, vừa lăn vừa bò đứng lên, sợ hãi khiến cho lòng bàn chân cô ta như bị bôi mỡ, chuồn nhanh hơn cả ăn trộm, nhảy lên trở về phòng, đóng cửa! Khóa lại! Làm liền một mạch.
"Gâu gâu!" Lang Nha kêu hai tiếng về phía cửa đã đóng lại, dường như là đang gọi cô ta đi ra chơi.
"Chặn cửa cô ta, cô ta còn dám gào thét, đợi cô ta đi ra thì cắn cô ta." Thẩm Y Y nói với Lang Nha.
"Gâu gâu!" Lang Nha đáp lại cô, sau đó thực sự ngồi xổm ở cửa ra vào của Giang Ái Linh, uy phong lẫm liệt giống như một con ch.ó Tướng Quân đánh thắng trận trở về.
Giang Ái Linh ở bên trong nào dám kêu gào nữa, ngay cả cửa cũng không dám bước ra.
Hai đứa con gái của cô ta Xuân Hoa và Xuân Phượng hai mặt nhìn nhau, nhút nhát nhìn Thẩm Y Y một cái, lại nhìn Lang Nha thủ cửa phòng, cuối cùng vẫn không dám hỏi mẹ của bọn nó có còn muốn nấu cơm hay không. Đương nhiên, hai đứa cũng không dám làm, sợ mình làm không tốt, hoặc là làm không ngon, lãng phí lương thực, như vậy cũng sẽ bị mắng.
Cuối cùng đã an tĩnh lại, Thẩm Y Y dẫn Tiểu Bối trở lại gian nhà chính tiếp tục sưởi ấm.
Mẹ Lý, Lý Đại Nha, Hà Chiêu Đệ nhìn Lang Nha ngồi ở cửa phòng Giang Ái Linh, lại nhìn Thẩm Y Y, cứ thế chờ Thẩm Y Y ngồi xuống rồi mới ngồi xuống.
Thẩm Y Y đặt Tiểu Bối ở trên đùi, Tiểu Bối đã dừng khóc, đang chơi búp bê nhỏ mà cha con bé mua về cho con bé, thấy mẹ mình nhìn qua, cho rằng mẹ cũng muốn chơi, đưa cho mẹ, để cho mẹ chơi. Thẩm Y Y lập tức nhận, cầm con búp bê nhỏ và hôn một cái lên mặt của con bé, con bé liền cười khanh khách ra tiếng.
Lại vươn tay đến, muốn đòi về con búp bê nhỏ, muốn làm động tác mẹ con bé làm với con bé, nhưng con bé chưa biết khống chế lực, ném con búp bê nhỏ lên mặt mẹ con bé, sau đó tiếp tục đưa cho mẹ. Thẩm Y Y nhận con búp bê tiếp tục hôn vài cái xuống mặt của con bé, Tiểu Bối cười càng vui vẻ hơn. Cứ thế con đưa mẹ hôn chơi một hồi, Thẩm Y Y đã đưa con búp bê lại cho con bé chơi một mình.
Bên kia, đứa bé ngồi dưới đất lớn hơn Tiểu Bối bốn tháng, con trai Hà Chiêu Đệ Thạch Đầu nhìn thấy con búp bê nhỏ trong tay Tiểu Bối, cũng muốn chơi, chỉ vào con búp bê nhỏ, nhìn về phía mẹ mình: "Chơi."
Hà Chiêu Đệ luôn rất yêu chiều đứa con trai khó khăn lắm mới có được, nếu vào bình thường, Thạch Đầu muốn cái gì, cô ấy cũng sẽ dâng lên đầu tiên.
Thế nhưng đây là đồ của Tiểu Bối... Cô ấy không sợ Tiểu Bối, nhưng cô ấy sợ Thẩm Y Y.
Hà Chiêu Đệ được chứng kiến quá nhiều "tiền án" của Thẩm Y Y, ngay cả hỏi cũng không dám, đương nhiên, cái này cũng là bởi vì cô ấy và Thẩm Y Y từng có "va chạm", sợ chọc vào người chị em dâu mà theo cô ấy là tính tình không tốt.
Bèn nói với Thạch Đầu: "Đó là đồ của em gái, nếu Thạch Đầu muốn, lần sau mẹ mua cho con được không?"
"Không." Thạch Đầu không chịu, khóc lên, chỉ muốn con búp bê nhỏ của Tiểu Bối.
Hà Chiêu Đệ vừa đau lòng vừa khó xử, lúc chuẩn bị bế Thạch Đầu lên.
Lúc này, Tiểu Bối nghe thấy tiếng khóc của Thạch Đầu, phát hiện là Thạch Đầu muốn con búp bê nhỏ trong tay cô bé, cô bé hào phóng đưa con búp bê nhỏ cho Thạch Đầu.
"..." Hà Chiêu Đệ nhìn Thẩm Y Y một cái, trông thấy nét mặt Thẩm Y Y không thay đổi mới dám nhận con búp bê nhỏ: "Cảm ơn Tiểu Bối."
"Cô bé ngoan quá, thật hào phóng." Lý Đại Nha khen Tiểu Bối.
"Con bé từ khi mới sinh đã nghe lời, mẹ chưa từng thấy đứa bé nào nghe lời vậy.” Mẹ Lý nói tiếp: "Đừng nhìn ba đứa anh trai của nó bây giờ cũng nghe lời, nhưng khi còn bé đều làm ầm ĩ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT