Nhị Bảo không nhìn thấy biểu cảm cạn lời của mẹ cậu, tiếp tục nói nhảm: ‘...Cậu cả, con nghe nói cậu là quân nhân, vậy có phải cậu có thể sờ được s.ú.n.g không? Con xem trong phim, s.ú.n.g ‘pằng’ một tiếng, kẻ địch c.h.ế.t ngat! đây có phải là thật không? Súng thật sự lợi hại như vậy sao? Cậu cả, có phải cậu từng dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t rất nhiều kẻ địch không? Cậu cả, con muốn xin cậu một việc, nếu cậu có s.ú.n.g dư, có thể gửi cho con một cái không? Con cũng muốn học…Con rất thông minh, chắc chắn học rất nhanh, như vậy đợi con lớn lên, cũng có thể trở thành một quân nhân giống như cậu, dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t nhiều kẻ địch hơn…”
Đây là lúc hiếm khi Nhị Bảo viết chữ, nét mặt nghiêm túc như thế.
Thẩm Y Y có đánh giá mới về chấp niệm làm lính của Nhị Bảo.
Thấy họ lề mề quá lâu, Đại Bảo cũng tới gọi: “Mẹ, ăn cơm thôi, lát nữa cơm nguội mất.”
“Tới đây.” Thẩm Y Y đáp, gọi Nhị Bảo: “Ăn cơm rồi viết tiếp.”
“Mẹ, con viết xong nhanh thôi, mẹ đi ăn trước đi.” Nhị Bảo nói.
Được.
Thẩm Y Y thấy có lẽ cậu cũng viết hòm hòm rồi, cũng không quản cậu.
Đại Bảo trong nhà chính đã xới cơm xong, Tiểu Bảo đang bày ghế, Thẩm Y Y vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Bối ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi ạ.” Đại Bảo đáp: “Uống sữa xong em ấy liền ngủ.”
Thẩm Y Y gật đầu, bây giờ đã là cuối tháng mười hai, Đại Bảo và Nhị Bảo đã được nghỉ, tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Bối trở lại.
Lúc nghỉ hè, cô còn sợ Đại Bảo Nhị Bảo chỉ là hai đứa trẻ tám tuổi, cho dù Lý Thâm dạy tốt tới đâu cũng khó tránh sẽ có chỗ qua loa, cho nên thường đi theo.
Nhưng mặc kệ là lúc nghỉ hè, hay là cuối tuần bình thường, hễ là Đại Bảo và Nhị Bảo chăm Tiểu Bối, thật sự chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn bởi vì lơ là.
Cho nên bây giờ Thẩm Y Y đã có thể rất yên tâm giao Tiểu Bối cho chúng chăm nom, nói: “Đợi lát nữa mẹ muốn vào huyện một chuyến, em gái giao cho con với Nhị Bảo chăm sóc, được chứ?”
“Là đi kiếm sách cho con sao?” Đại Bảo hỏi.
“Không phải, cậu cả của các con sắp kết hôn rồi, mẹ muốn đi sắm chút đồ dùng kết hôn gửi cho cậu cả của con.” Thẩm Y Y giải thích.
“Vâng ạ.” Đại Bảo quan tâm nói: “Nhưng mẹ, bây giờ bên ngoài quá lạnh, còn có tuyết rơi, mẹ sợ lạnh như thế, phải mặc dày một chút, đạp xe cũng phải cẩn thận, sắm đồ cho cậu cả xong thì cố gắng về nhanh, đừng đi lấy sách cho con, con còn có tận mấy quyển chưa đọc xong.”
“Ừm ừm.” Thẩm Y Y ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Bảo vốn đang chuyên tâm ăn cơm nuốt cơm trong miệng xuống, nói: “Nếu cha ở đây thì tốt, cha không sợ lạnh, để cha đi sắm đồ cho cậu cả.”
Thẩm Y Y chọc đầu nhỏ của cậu: “Đừng nói như vậy, cha con cũng rất vất vả, các con cũng phải thấu hiểu cho cha, chỉ là đi sắm đồ mà thôi, mẹ có thể làm được.”
Bởi vì là cuối năm, đội vận chuyển lại bắt đầu bận rộn.
Lý Thâm làm liên tục, mỗi ngày lái xe xong về đều rất muộn, mùa đông, Thẩm Y Y không cho phép anh về nhà trong đêm tối, cho nên anh đã năm ngày không về rồi.
Tiểu Bảo rất vô tội: “Đây là cha nói, cha nói cha là đàn ông, vạm vợ khỏe khoắn, phải làm nhiều việc hơn.”
“Vạm vợ khỏe khoắn nhưng cha cũng không phải làm từ sắt.” Thẩm Y Y nói.
“Vâng ạ.” Tiểu Bảo đầu hàng: “Sau này để anh cả và anh hai san sẻ giúp cha!”
Thẩm Y Y: “...” Cô đã không muốn tranh chấp rằng cô cũng có thể san sẻ giúp nữa.
“Vậy con thì sao?” Thẩm Y Y hỏi.
“Đợi con lớn lên, con cũng san sẻ với cha!” Tiểu Bảo lập tức nói.
“Láu cá.” Thẩm Y Y buồn cười nói, quay đầu còn chưa thấy Nhị Bảo đi ra, vào phòng nhìn, phát hiện cậu vẫn đang viết, hơn nữa viết còn nhiều hơn cô viết!
Giấy thư không đủ, cậu lại lấy giấy thư mới viết.
Thẩm Y Y: “...”
Kết quả là Nhị Bảo còn viết nhiều hơn cô hai trang giấy. Viết xong cậu bé còn nghiêm túc đem thư đặt thư ngay ngắn vào phong thư, sau mới đưa cho mẹ cậu.
Thẩm Y Y cầm trên tay phong thư dày dặn, trong lòng có cảm thấy có chút phức tạp.
Nhị Bảo ở bên cạnh, nghiêm túc dặn dò, “Mẹ, mẹ phải giữ cẩn thận đó, không được làm mất đâu. Những gì con muốn nói với cậu đều được viết trong đấy cả đó!”
“Biết rồi!” Thẩm Y Y không vui, vỗ đầu cậu: “Mau đi ăn cơm, mẹ hâm lại thức ăn trong nồi cho con rồi, mau đi ăn đi.”
“Được.” Nhị Bảo cười hi hi, chạy đi ăn cơm rồi.
Thẩm Y Y cầm phong thư rời đi.
Bởi vì Lý Thâm đạp xe đạp đi làm mất rồi, chưa đạp về nên Thẩm Y Y ngồi xe bò của bác Ngưu để đi.
Sau khi vào đến thị trấn, cô đi thẳng đến cục bưu điện.
Tối hôm qua có trận tuyết rơi khá lớn, trên cây lẫn dưới đất đều đọng lại một lớp tuyết rất dày. Hơi thở cũng bị hóa thành sương trắng.
Thẩm Y Y sợ lạnh nên lúc đi đã mặc thêm một lớp áo giữ ấm ở trong và một lớp áo lông, bên ngoài khoác một lớp áo khoác, đội mũ và quấn khăn ngay ngắn. Bên dưới phối với một cái quần bông dày dặn và một đôi ủng. Cô tự bao bọc lấy bản thân thật kín kẽ.
Cô còn đeo thêm một cái ba lô cho thuận tiện. Đến lúc cần thì dùng ý nghĩ chuyển đồ vật vào ba lô trên lưng, trực tiếp đến cục bưu điện gửi đi là xong.
Mọi người trên đường đều đi lại vội vàng, Thẩm Y Y cũng thế, không hề chú ý đến người bên cạnh. Đến cục bưu điện rồi thì trực tiếp đi vào luôn.
Không nhìn thấy rằng có hai người đàn ông cao to đang đứng dưới một cái cây cách bưu điện không xa.
Là Lý Thâm và Chu Phong Thu.
Lý Thâm bận bịu suốt cả tuần, chỉ có hôm nay được tan làm sớm.
Vốn đang định đi về thì giữa đường lại gặp được Lý Đại Nha. Lý Đại Nha đã được nghỉ, đang chuẩn bị về nhà. Nhưng trước khi về cô muốn sang cục bưu điện để gặp bạn.
Lý Thâm bèn đợi cô ấy về cùng.
Còn Chu Phong Thu muốn xuất hiện trước mặt Lý Đại Nha nên lấy Lý Thâm làm cái cớ để qua đây.
Chu Phong Thu rất đau khổ: “... Chị của anh đã biết tấm lòng mà tôi dành cho chị ấy rồi, tránh né tôi dữ lắm. Mỗi lần tôi đi tìm cô ấy thì hoặc là cô ấy kiếm cớ, nói bận rồi hoặc là không thấy cô ấy đâu cả. Đã một tháng rồi tôi không nói được một câu đàng hoàng nào với cô ấy hết... Anh Thâm, anh tư vấn cho tôi đi, kể hết mấy chiêu mà anh đã dùng để theo đuổi chị dâu cho tôi tham khảo với.
Lý Thâm cau mày???
“Còn không thừa nhận nữa.” Chu Phong Thu xem thường nói: “Tôi nghe nói trước đây chị dâu không thích anh! Bây giờ chị dâu một lòng một dạ với anh như thế. Lẽ nào không phải do anh có thủ đoạn cao siêu để theo đuổi con gái?”
Chu Phong Thu không phải người ở thôn Thanh Thủy, chủ yếu là quen biết với Lý Thâm ở trong thị trấn nên anh ấy không biết chuyện trước đây giữa Lý Thâm và Thẩm Y Y. Tất cả đều là do Trần Cường kể lại cho.
Trần Cường vì bênh vực Lý Thâm, dù có kể với Chu Phong Thu thì cũng là chọn chuyện mà kể, cũng không kể quá sâu. Thế nên những chuyện mà Chu Phong Thu biết được cũng chỉ biết nửa vời.
Lý Thâm: “...” Đồ điên.
Chu Phong Thu liên tục nói gì đó.
Lý Thâm tựa mình vào cây, không nghe kĩ xem Chu Phong Thu đang nói cái gì.
Vô tình ngẩng đầu thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là vợ anh.
Mắt Lý Thâm sáng lên, vừa định đuổi theo thì bị Chu Phong Thu cản lại.
Chu Phong Thu vẫn đang muốn nói tiếp: “Anh Thâm, anh giúp tôi đi mà...”
Vừa mở miệng đã bị Lý Thâm không khách sáo đẩy ra, “Cút, tự nghĩ cách đi!”
Sau đó đi nhanh về phía cục bưu điện, bóng lưng mang theo chút vui mừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT