Cô Tiểu Ngô lại kính phục, ở thế đạo bây giờ, có thể sống muốn làm gì thì làm, nhàn nhã tự tại như thế, còn có người chồng yêu cô như thế cùng với những đứa con hiểu chuyện đáng yêu như thế, đã tốt hơn tuyệt đại đa số người.

“Cô Tiểu Ngô?” Thẩm Y Y thấy cô Tiểu Ngô nhìn mình phát ngốc, vẫy vẫy tay.

Cô Tiểu Ngô hồi thần, ngại ngùng cười một tiếng, bắt đầu tiến vào chủ đề chính: “Ngại quá, thực ra hôm nay tôi tới tìm chị là có chuyện muốn nói với chị.”

“Là Yến Khải nhà chúng tôi quá nghịch ngợm sao?” Thẩm Y Y hỏi, không thể trách cô nghĩ ngay tới Nhị Bảo, chủ yếu là cô không nghĩ ra Đại Bảo có chỗ nào có thể khiến giáo viên tới nhà.

Nhưng, cô Tiểu Ngô thật sự tới vì Đại Bảo.

Sau khi Thẩm Y Y biết, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là – lẽ nào là bởi vì Đại Bảo nhà cô quá ngoan? Thành tích quá tốt? Cho nên cô Tiểu Ngô đặc biệt chạy tới khen cậu?

Thẩm Y Y tự mình chọc cười mình.

Sự thật đương nhiên không giống như cô nghĩ, thậm chí cô Tiểu Ngô rất khó xử, chần chừ một lúc mới nói: “Mẹ Yến Thanh, tôi muốn hỏi chị một chút, có phải nhà chị có ý muốn bồi dưỡng bạn học Yến Thanh trở thành bác sĩ lang băm không?”

???

Thẩm Y Y thực sự không ngờ thế mà lại là vì nguyên nhân này, ngạc nhiên nói: “Sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì học kỳ này, tôi thấy bạn học Yến Thanh không chăm chú nghe giảng gì, cầm sách dược lý gì đó đọc.” Cô Tiểu Ngô cau mày nói.

Ở trong mắt cô Tiểu Ngô, Đại Bảo chính là một học sinh ưu tú tốt cả về học tập lẫn phẩm chất, ít nói nên vô hình trung luôn có một cảm giác thanh lãnh, không náo động giống như Nhị Bảo, cô ấy cũng không biết nên làm thân với cậu như thế nào.

Cộng thêm giảng đường bây giờ, có thể dạy tốt kiến thức trên sách giáo khoa đã vô cùng tốt rồi, cho nên cô Tiểu Ngô không liên hệ tới kiến thức cao thâm hơn trong lúc dạy học, thế nên cô ấy không biết thực ra Đại Bảo đã sớm học xong kiến thức tiểu học rồi.

Cậu có thể thi một trăm điểm, chỉ là bởi vì bài thi chỉ có một trăm điểm!

Mà Đại Bảo vẫn luôn học theo tiến độ mẹ cậu sắp xếp cho cậu.

Thẩm Y Y không muốn Đại Bảo đốt cháy giai đoạn quá độ, cho nên năm học trước, Đại Bảo chủ yếu học tiếng anh và thư pháp.

Bởi vì bây giờ tiếng anh rất mẫn cảm, Thẩm Y Y chỉ dạy ở nhà, căn dặn Đại Bảo đừng mang tới trường.

Đại Bảo ở trong trường, rất nhiều thời gian đều đang luyện thư pháp, vừa học vừa luyện, thi thoảng ngẩng đầu lên một cái.

Cô Tiểu Ngô tưởng cậu đang ghi chép, điều này đã hình thành hình tượng giả Đại Bảo nghiêm túc nghe giảng.

Kiểu học sinh mang hình tượng giả như Đại Bảo rất được giáo viên yêu thích.

Cho nên học kỳ này, nhìn thấy Đại Bảo học không nghiêm túc, còn lấy một quyển sách phương thuốc gì đó đọc, dĩ nhiên sẽ nghĩ nhiều.

Cô ấy không nghĩ tới nguyên nhân thực sự, ở trong quan niệm của cô ấy, trong hình thế bây giờ, người nông thôn đọc sách y học không khác gì muốn tham gia thi cử, làm một bác sĩ lang băm.

Mà bây giờ hầu hết mọi người đều cho rằng học hành vô dụng, đi làm kiếm điểm công kiếm sống, trợ cấp gia đình mới là chính đạo, càng cảm thấy Lý Thâm và Thẩm Y Y muốn bồi dưỡng Đại Bảo thành một bác sĩ lang băm.

Lần này tới nhà khuyên giải Thẩm Y Y: “Mẹ Yến Thanh, thực ra anh chị không cần nôn nóng như thế, chỉ cần Yến Thanh có thể nghiêm túc học hành, cậu bé nhất định có thể đỗ cấp ba, được đề cử vào đại học công nông binh cũng không phải không có khả năng…”

“Đợi đã…” Thẩm Y Y có hơi dở khóc dở cười, bảo cô Tiểu Ngô dừng lại: “Tôi biết ý của cô, nhưng chúng tôi không có dự định để Yến Thanh trở thành bác sĩ lang băm, nó đọc những quyển sách này, là bản thân nó thích đọc.”

“Vậy có khả năng nào…” Cô Tiểu Ngô giải phóng tư duy, lại nghĩ tới một khả năng khác: “Bạn học Yến Thanh muốn giảm bớt gánh nặng cho anh chị, cho nên muốn trở thành bác sĩ lang băm?”

???

Thẩm Y Y không nhịn được cười.

Nhưng cô không thể tiết lộ chuyện sau này sẽ khôi phục thi đại học với cô Tiểu Ngô, cũng không tiện nói quá nhiều về tiến độ học tập của Đại Bảo.

Ở thời điểm này, thiên tài chẳng những không có tài nguyên, hơn nữa còn sẽ có rất nhiều phiền toái – ví dụ bị nghị luận.

Tuy những nghị luận này chưa chắc là ác ý, cũng có khả năng là khen ngợi, nhưng có đôi lúc khen ngợi cũng là một thanh kiếm hai lưỡi.

Thẩm Y Y không muốn đặt Đại Bảo vào tình cảnh như vậy, đây cũng là lý do tại sao rõ ràng Đại Bảo đã sớm học xong kiến thức tiểu học, cô cũng không cho cậu nhảy cấp.

Chuyện cậu học giỏi đã sớm truyền ra ngoài, nhưng chỉ cần giữ lực độ, đó chính là chuyện tốt.

Bèn nói: “Cô Tiểu Ngô, chuyện cô nói tôi đều hiểu, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Yến Thanh.”

Thẩm Y Y ngừng một chút, bắt đầu đánh bài khổ sở: “Nhưng cô biết đó, trẻ nhỏ ở tuổi chúng phản nghịch nhất, hơn nữa Yến Thanh là một đứa trẻ rất thông minh, và rất có chủ ý, tôi sợ quản nhiều nó sẽ nổi tâm lý nghịch phản, tới lúc đó sẽ không tốt. Cho nên nếu nó vẫn kiên trì muốn đọc những quyển sách đó, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng nó.

Cho nên tôi muốn nhờ cô Tiểu Ngô, tới lúc đó cũng đừng can dự quá nhiều, được không? Chung quy số sách đó cũng không phải sách xấu gì, có phải không? Đương nhiên, cô Tiểu Ngô yên tâm, tôi vẫn sẽ giám thúc nó học tập, tuyệt đối sẽ không để thành tích học tập của nó giảm sút…Dù sao thì cô cũng biết đó, tôi ở nhà cũng có phụ đạo chúng học tập…’

Tràn lời cảm động này, hình tượng một người mẹ dụng tâm thâm tình nhảy vào trong đầu cô Tiểu Ngô, cảm động tới mức cô ấy có hơi đỏ hoe vành mắt.

Chẳng trách mấy đứa trẻ nhà họ hiểu chuyện như thế, có người mẹ nghĩ cho con cái như vậy, con cái sao có thể không hiểu chuyện được?

Lúc này cô Tiểu Ngô hoàn toàn tin tưởng lời của Thẩm Y Y, ngoài cảm thấy Thẩm Y Y nói có lý, cũng là vì cô ấy tín nhiệm Thẩm Y Y.

Dù sao thì trước mặt còn có một ví dụ Nhị Bảo, cô ấy nghe lời Thẩm Y Y mới có thể nắm được Nhị Bảo.

Cô ấy lập tức đảm bảo nói: “Được, tôi biết rồi, mẹ Yến Thanh, chị yên tâm, chỉ cần có thể khiến Yến Thanh trở nên tốt hơn, tôi sẽ không can dự nhiều vào chuyện của em ấy!”

“Ừm!” Thẩm Y Y lưu loát gật đầu, cảm động nói: “Cảm ơn cô đã hiểu, cô Tiểu Ngô.”

“Uầy, có gì đâu.” Cô Tiểu Ngô tràn ngập cảm giác thành tựu, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Đều là vì bọn trẻ mà…mẹ Yến Thanh, nếu đã không còn chuyện gì, vậy tôi về trước nhé?”

“Ở lại ăn cơm rồi về?” Thẩm Y Y níu kéo nói: “Yến Khải đã nấu cơm rồi, sẽ có cơm ngay thôi.”

“Không không không.” Cô Tiểu Ngô vội vàng từ chối, khách sáo vài câu, kiên quyết rời đi.

“Vậy cô Tiểu Ngô lần sau tới chơi.” Thẩm Y Y tiễn cô ấy tới cổng.

“Uầy, được.” Cô Tiểu Ngô đáp, đi được mấy mét, xác nhận Thẩm Y Y đã vào nhà, sờ bụng, lẩm bẩm nói: “Điều kiện nhà anh hai Lý này quả nhiên rất tốt, thế mà lại nấu thịt! Mùi này thơm thật, suýt chút không nhịn được, haiz, đói c.h.ế.t mình mất.”

“Nhưng tài nấu nướng của đứa nhỏ Yến Khải này tốt thật.” Cô Tiểu Ngô lại cảm thán, đứa trẻ như thế nào, kỳ thực quyết định rất lớn ở việc giáo dục của cha mẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play