Thẩm Y Y đoán trước không sai, mẹ của cô vào ngày thứ ba đến đây.

Ngày đó, Đại Bảo, Nhị Bảo tan học trở về, đã làm xong cơm, vẫn chưa thấy Lý Thâm trở về, Thẩm Y Y ở cửa ra vào chờ một lát, nhìn thấy Lý Thâm đang chở một người trở về.

Thẩm Y Y chú ý tới người ngồi phía sau, vẻ mặt vui vẻ, chờ đến khi bọn họ sắp đến trước mặt thì nghênh đón: "Mẹ!"

"Ôi chao! Con cẩn thận một chút." Mẹ Thẩm thấy cô bụng lớn đi tới, vội vàng nhảy xuống từ trên xe đạp, oán trách nói: "Nôn nôn nóng nóng, không biết bây giờ bụng con lớn hả?"

"Mẹ." Thẩm Y Y làm ổ trong lòng mẹ Thẩm: "Con nhớ mẹ lắm."

"Đã làm mẹ rồi còn như đứa trẻ, coi sao được?" Mẹ Thẩm trách cứ, nhưng thật ra khóe miệng đã sắp kéo đến mang tai rồi, vỗ vỗ lưng của cô.

Lý Thâm đỗ xe đạp, mỉm cười nhìn hai mẹ con. Thật ra chỉ là nhìn vợ anh làm nũng.

Hai mẹ con âu yếm một hồi, mấy đứa nhỏ từ trong nhà lao tới, hô lớn một tiếng: "Bà ngoại!"

"Ôi!" Mẹ Thẩm chạy về phía mấy đứa cháu ngoại của bà ôm ấp, chưa đến một hồi mẹ Lý nghe được tiếng cũng đã tới, nhìn thấy mẹ Thẩm thì rất mừng: "Bà thông gia?"

"Chị em ơi?" Mẹ Thẩm nghênh đón, hai thông gia lại thân mật một phen.

Ầm ĩ một hồi.

Mãi đến chín giờ, chuẩn bị đi ngủ mới yên tĩnh lại.

Đương nhiên mẹ Thẩm muốn ngủ chung với Thẩm Y Y, Lý Thâm ở bên phòng lớn bên ngủ chung với mấy đứa nhỏ.

Thẩm Y Y thu xếp bao lớn bao nhỏ mẹ Thẩm mang đến, có không ít quần áo nhỏ, khăn mặt, tã, bình sữa còn có sữa bột, cùng với thực phẩm dinh dưỡng dành cho sản phụ, ngoài ra còn có một ít đồ ăn vặt mua cho mấy đứa nhỏ ăn.

Thẩm Y Y vừa cảm động vừa đau lòng, bước qua xoa bóp vai cho bà: "Từ xa cầm nhiều đồ theo vậy, chắc chắn là rất mệt rồi đúng không?”

"Không mệt!" Mẹ Thẩm xua xua tay: "Chỉ là một ít đồ, mẹ con nào yếu ớt vậy chứ? Được rồi, không cần xoa bóp vai cho mẹ, con mang thai phải nghỉ ngơi đầy đủ, đừng để mệt nhọc,..."

"Bóp vai một lát thì mệt mỏi bao nhiêu?" Thẩm Y Y không ngưng tay, mẹ Thẩm cũng để mặc cô.

Bọn họ định hai mươi tháng bốn sẽ đến bệnh viện trước, cũng chính là ngày mốt.

Ngày kế tiếp mẹ Thẩm muốn thu dọn đồ đến bệnh viện cho Thẩm Y Y, khi biết Lý Thâm đã chuẩn bị xong, còn cố ý kiểm tra thử xem có bỏ sót cái gì không, không ngờ đã chuẩn bị đến mức rất đầy đủ cả rồi.

Lúc trước Lý Thâm đã liên tục nhờ bạn bè chuẩn bị không ít đồ dùng dành cho sinh con, đồ dùng của trẻ nhỏ đều đã chuẩn bị xong.

Về phần những món đồ mẹ Thẩm mang đến, có không ít là mua trùng với Lý Thâm, mẹ Thẩm chẳng những không đau lòng mà còn rất vui mừng.

Giữa trưa mẹ Lý làm việc trở về, đã tới một chuyến: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa? Có cái gì cần tôi giúp không?"

"Đều chuẩn bị xong rồi." Mẹ Thẩm cười nói, chỉ chỉ hai túi lớn trong góc: "Đều là Lý Thâm thu xếp, hơn nữa rất cẩn thận."

Mẹ Lý nghe vậy cười nói: "Lý Thâm ở phương diện này rất có kinh nghiệm, lúc trước Y Y sinh mấy đứa nhỏ đều là tự nó chăm sóc, ngay cả tôi cũng không xen tay vào được."

Mẹ Thẩm hài lòng gật đầu, nhìn con gái là biết Lý Thâm rất săn sóc cô.

"Ngày mai ngồi xe bò đi à? Có muốn lấy theo một ít cỏ khô không, đến lúc đó ngồi ở trên xe bò cũng có thể thoải mái hơn.” Mẹ Lý nói.

"Không cần, Lý Thâm tìm người mượn xe rồi." Mẹ Thẩm nói: "Đến lúc đó có người chở bọn tôi đi."

Vốn mẹ Thẩm cũng rất lo lắng đoạn đường này xóc nảy, con gái bụng lớn chắc chắn rất bất tiện, muốn hỏi mượn bạn của cha Thẩm chiếc xe nhỏ, nhưng Lý Thâm nói không cần, nói anh có biện pháp mượn xe.

Hôm nay anh ở đội vận chuyển, bạn bè biết lái xe chắc chắn không ít, có lẽ muốn mượn một chiếc xe cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó khăn, mẹ Thẩm không kiên trì nữa.

Mẹ Lý không hề biết là Lý Thâm đi mượn cái xe, còn tưởng rằng là dựa vào quan hệ mẹ Thẩm để đi mượn, không có hỏi nhiều, nói: "Vậy tôi chuẩn bị ít lương khô cho mọi người ăn trên đường."

"Không cần, tôi đã mang theo không ít lương khô đến đây rồi.” Mẹ Thẩm nói: "Lý Thâm cũng chuẩn bị không ít, chờ buổi sáng ngày mai tôi làm thêm mấy cái bánh bao là được rồi."

"Vậy cũng được.” Mẹ Lý hơi tiếc nuối vì bản thân không giúp đỡ được cái gì.

Chạng vạng, Lý Thâm vẫn chưa trở lại.

Mẹ Thẩm và Đại Bảo, Nhị Bảo ở phòng bếp nấu cơm, Nhị Bảo khoe khoang nói: "Bà ngoại, con biết làm rất nhiều món đó!"

"Thật sao? Con biết làm món gì?" Mẹ Thẩm cười dịu dàng nói: "Nói cho bà ngoại nghe xem!”

Nhị Bảo kiêu ngạo liệt kê một loạt món ăn, chọc cho mẹ Thẩm cười không khép được miệng, bà tuyệt đối không tin.

Nhị Bảo vì chứng minh bản thân, lúc cầm cái xẻng xào rau đâu vào đấy, mẹ Thẩm suýt nữa là ngạc nhiên rớt cằm.

Sau đó khi biết đến bây giờ nội trợ trong nhà phần lớn đều là Đại Bảo và Nhị Bảo làm, ánh mắt nhìn về phía con gái đã thêm vài phần khiển trách.

Thẩm Y Y tỏ vẻ rất vô tội: "Không phải con không muốn làm việc, là mấy đứa nhỏ không cho con làm mà."

Dừng một chút, cô lại nhỏ giọng cáo trạng: "Nếu con làm việc còn bị mắng!"

Mẹ Thẩm quát lớn: "Con còn..." ấm ức nữa hả?

"Mẹ, sao mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định đó thế?" Mẹ Thẩm còn chưa nói xong, Nhị Bảo đã cắt đứt lời bà, giáo huấn mẹ cậu bé, nói: “Mẹ còn học được cáo trạng! Đã nói bao nhiêu lần, không cho mẹ làm việc là không muốn mẹ bị mệt! Mẹ chú ý nghỉ ngơi là được rồi, công việc đã có con và anh cả còn có cha kia mà, cha con con không phải là đi ăn chùa. Nếu mẹ đã làm hết mọi chuyện rồi, thế muốn con và anh cả còn có cha làm cái gì?”

Mẹ Thẩm: “???”

Nhị Bảo nói xong, nhìn về phía mẹ Thẩm, thở phì phì nói: "Bà ngoại, bà phải giúp con nói mấy câu với mẹ con, sao có thể không nghe lời như vậy? Thật sự là quá là khiến người ta nhọc lòng, ngay cả cha con cũng không nói được mẹ!”

Mẹ Thẩm: “???”

Nhìn mẹ của cô có biểu cảm ngẩn ngơ, Thẩm Y Y kìm chế không mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho cô một cái, “mẹ, đừng nghi ngờ, những lời mẹ nghe được đều là thật!”

Mẹ Thẩm giận dữ trừng cô một cái, còn chưa nói lời nói.

Nhị Bảo lại nói: "Bà ngoại, bà nhìn bà đi, mẹ con đã mỉm cười! Mẹ lại cười rồi! Không hề có vẻ gì là đã biết sai! Không được, con lại muốn tức giận rồi.”

"Đừng tức giận đừng tức giận, một hồi bà ngoại sẽ dạy mẹ con, chắc chắn sẽ giáo huấn mẹ con nghe lời.” Mẹ Thẩm vội vàng an ủi cậu bé.

"Ừm!" Nhị Bảo quả quyết gật đầu, trước khi đi lại áp sát bên tai mẹ Thẩm nhỏ giọng dặn dò: "Nhưng mà bà ngoại, bà dạy dỗ nhẹ nhàng thôi là được rồi, không thể quá độc ác! Mẹ con yếu ớt lắm, nếu tức giận con sợ mẹ sẽ làm tổn hại sức khỏe.”

Phút!

Mẹ Thẩm suýt chút nữa là cười ra tiếng, xoa đầu Nhị Bảo: “Ừ ừ, bà ngoại biết rồi!”

Bấy giờ Nhị Bảo mới hài lòng, chạy tới bưng thức ăn, xới cơm.

Mẹ Thẩm nhìn bóng lưng của cậu bé, giống như một con ong nhỏ bận rộn. Đại Bảo thì đang chà nồi rửa chén, thậm chí Tiểu Bảo cũng đang giúp đỡ làm việc, anh hai của cậu bé xới cơm, cậu bé sẽ bưng cơm.

Mẹ Thẩm liếc nhìn con gái: "Gả cho người đàn ông tốt như vậy, còn sinh ba đứa con trai ngoan ngoãn, thật sự không biết con đã tu bao nhiêu kiếp mới được.”

"Chín trăm chín mươi chín kiếp nhỉ!" Thẩm Y Y dùng giọng vui đùa nói, ôm cánh tay mẹ của cô, nói: "Hơn nữa không chỉ thế, con còn có hai người cha mẹ tốt nhất trên thế giới. Mẹ, con yêu mẹ quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play