"Em dâu hai." Hà Chiêu Đệ cũng chào hỏi cô.

Thẩm Y Y nhẹ gật đầu, thái độ không lạnh cũng không nóng, khi so sánh với sự nhiệt tình của Lý Đại Nha thì đạm nhiên hơn rất nhiều.

Hà Chiêu Đệ mấp máy môi, bỗng nhiên đỡ bụng đi về phía cô: "Em dâu hai, chuyện lúc trước chị muốn nói với em một tiếng xin lỗi, khi đó chị thật sự là váng đầu rồi, chị không nên có ý nghĩ như vậy..."

"Chị dâu, chị không cần xin lỗi với em, chuyện trước kia đều đã qua." Thẩm Y Y nhìn bụng của cô ấy một cái, như có thâm ý: "Chỉ cần về sau đừng có lại muốn những thứ sẽ có hoặc không có là được rồi."

Sắc mặt Hà Chiêu Đệ trắng nhợt, biết Thẩm Y Y có ý là chuyện này đã qua, nhưng đồng thời cũng cảnh cáo cô ấy, nếu như đứa bé trong bụng của cô ấy vẫn là một đứa bé gái thì đừng lại nghĩ tới những mong muốn không an phận nào đó.

Nhưng những việc này này qua một lần cô ấy đã biết thái độ của Thẩm Y Y, nào dám lại làm thêm một lần nữa?

Hà Chiêu Đệ đã được chứng kiến sự hung hãn của Thẩm Y Y, ngay cả mẹ Lý cũng không dám trở mặt với Thẩm Y Y, sao cô ấy dám được? Vội nói: "Em dâu hai, em yên tâm, ý nghĩ này chị tuyệt đối sẽ không còn nữa!"

Thẩm Y Y gật đầu, không nói gì nữa.

Lý Đại Nha thấy thế, nói sang chuyện khác, dẫn cô đi vào phòng xem áo nhỏ và quần nhỏ cô ấy đã chuẩn bị cho cô, quả thật giống như lời cô ấy nói, đều là những bộ quần áo có màu sắc trung tính, hơn nữa chất liệu vải vóc đều là cực tốt, cực thoải mái.

Không thể không nói, tay nghề Lý Đại Nha cũng vô cùng tốt, Thẩm Y Y rất vui mừng, nói: "Chị cả, cảm ơn chị."

"Đừng khách khí." Lý Đại Nha thẹn thùng mà cười cười, nói: "Em dâu hai, hay là chị giúp em mang sang nhà sát vách?"

"Không cần.” Thẩm Y Y nói: "Đợi lát ăn xong cơm tất niên, bảo anh Thâm cầm về đi."

"Vậy cũng đó." Lý Đại Nha cười nói.

Hai người đã đi ra.

Cha Lý và Lý Đại Bân đang dẫn theo bọn nhỏ dán câu đối.

Mà Lý Thâm đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên cho buổi tối hôm nay, nấu cơm vốn là việc của những người phụ nữ mẹ Lý, Hà Chiêu Đệ và Thẩm Y Y này. Thời bây giờ, đại đa số người ta đều cảm thấy giặt quần áo, nấu cơm đều là chuyện người phụ nữ nên làm.

Lúc trước nhà họ Lý cũng không ngoại lệ, nhưng Lý Thâm là một trường hợp cá biệt.

Anh vừa mới sang đây nhìn thấy mẹ Lý bận rộn ở trong phòng bếp, liền chủ động tiến lên nhận phần việc trong tay mẹ Lý. Lúc ấy mẹ Lý chú ý tới Thẩm Y Y không có tới đây, vội vã đi qua giải thích cho cô, bỏ việc trong tay chạy qua nhà sát vách. Lúc này đã trở về, muốn nhận lại việc, bị Lý Thâm từ chối, anh bảo bà đi nghỉ ngơi.

Mẹ Lý không lay chuyển được anh, chỉ có thể trở lại gian nhà chính sưởi ấm, đúng lúc Lý Đại Nha và Thẩm Y Y đi ra, thấy một mình Lý Thâm ở phòng bếp bận việc, cô ấy xắn tay áo lên: "Chị giúp đỡ em.”

Kết quả cũng bị từ chối rồi.

Mẹ Lý hỏi cô ấy: “Sao con không giúp em hai con một tay?"

"Em hai bảo con trở về nói chuyện phiếm với mọi người." Lý Đại Nha bất đắc dĩ nói.

"Đứa nhỏ này." Mẹ Lý nở nụ cười: "Vừa rồi nó cũng nói vậy với mẹ, nói một mình có thể làm!"

"Để một mình anh ấy làm đi.” Thẩm Y Y cười nói: "Anh Thâm thế này là muốn để hai người nghỉ ngơi một chút."

"Đây là một năm thoải mái nhất mà mẹ trải qua.” Mẹ Lý cảm khái nói, những năm qua bà đều là loay hoay bận rộn trong phòng bếp, không được một phút ngơi nghỉ.

Nghĩ vậy, ánh mắt mẹ Lý nhìn về phía Thẩm Y Y đều có thêm vài phần tán thưởng và vui mừng.

Nếu đổi thành lúc trước, có khả năng bà vẫn giữ tư tưởng cũ kỹ, cảm thấy người đàn ông vào phòng bếp là không tốt, sẽ cướp việc phòng bếp về tự mình làm. Thậm chí nhìn thấy con trai vào phòng bếp, bà còn muốn quát tháo con dâu quá lười, không hiểu chuyện, thế mà để cho chồng mình vào phòng bếp. Nhưng có thể là chính bản thân bà đã ý thức được không ép nổi Thẩm Y Y, lại được mở mang với cách thức chung sống của Lý Thâm và Thẩm Y Y, cũng sống chung cực kỳ hạnh phúc mỹ mãn. Tư tưởng của bà cũng xuất hiện thay đổi, bà dần dần nhận thức được, hóa ra đàn ông và người phụ nữ còn có một cách thức chung sống khác.

Hà Chiêu Đệ và Lý Đại Nha cũng đồng loạt đồng ý, Lý Đại Nha cũng không cần nói, trước lúc cô ấy chưa ly hôn, ở nhà họ Trần ngoại trừ làm việc vẫn là làm việc.

Mà Lý Đại Bân đối xử với Hà Chiêu Đệ cũng không tệ lắm, nhưng cũng rất ít khi vào phòng bếp.

Vì vậy hai người này nhìn thấy Lý Thâm làm đồ ăn điêu luyện thế, mà Thẩm Y Y thì là vẻ đương nhiên, hiển nhiên trong nhà Lý Thâm làm đã quen, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác hâm mộ.

Mà Thẩm Y Y thì không có cảm giác kích động.

Lúc trước lúc cô vẫn chưa về, trong nhà là Lý Thâm làm cơm, tuy nhiên không chú trọng ăn ngon hay không. Khoảng thời gian cô vừa trở về, đều là cô làm đầu bếp.

Lý Thâm cưng chiều cô, có lòng học tập kỹ năng nấu nướng, chờ đến khi tài nấu nướng của anh khá hơn một chút, chỉ cần anh có ở nhà, bình thường đều là anh làm cơm. Về phần Lý Thâm tới nhà cũ... Mặc dù Lý Thâm cũng không thân thiết với cha Lý, mẹ Lý, nhưng nói trong lòng của anh không có cha Lý, mẹ Lý thì là không thể nào, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ cha Lý, mẹ Lý san sẻ một chút.

Vì vậy, mấy người phụ nữ an vị sưởi ấm ở trong gian nhà chính, cười cười nói nói, bầu không khí cũng rất hòa hợp.

Đầu bên kia, Giang Ái Linh dẫn theo hai đứa con gái bận tới bận lui chuẩn bị cơm tất niên. Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người phụ nữ trong gian nhà chính đang vui vẻ hòa thuận, mà đàn ông trong nhà đều đang làm việc, lập tức bắt đầu cảm thấy không công bằng.

Nhìn sang Lý Tam Hoành, anh ta đã dán xong câu đối ở nhà bọn họ rồi, cô ta lập tức kêu một tiếng: "Tam Hoành, em đang nhồi bột mì làm sủi cảo, anh quét dọn phòng ốc đi.”

"Quét dọn cái gì? Lúc trước không phải là em đã quét rồi sao?" Lý Tam Hoành nói.

Giang Ái Linh: "Vậy anh đi gánh nước đi."

"Chẳng phải còn nửa vạc nước sao? Đủ rồi, gánh nhiều thế để làm gì?"

"Ngày mai là mùng một, không thể làm việc, không chuẩn bị sẵn nước ngày mai dùng cái gì?" Giang Ái Linh hỏi lại.

"Lát nữa rồi nói sau, cửa thôn có người đang hát hí khúc, anh đi xem." Lý Tam Hoành không thèm để ý, rửa sạch tay, chạy đi ra ngoài nhanh như chớp.

Gọi cũng không gọi về được, Giang Ái Linh tức giận đến bể phổi, nhìn thấy ở bên gian nhà chính đám người Thẩm Y Y tựa như hóng kịch mà nhìn cô ta, trừng mắt một cái, tiếp tục làm việc.

Mẹ Lý cũng trợn mắt khinh thường, Giang Ái Linh xúi giục Lý Tam Hoành đừng hiếu kính với bọn họ, thù này bà nhớ kỹ, không cho qua được.

Biết được cơm tất niên không có nhà em ba, Thẩm Y Y đã mang sang không ít thịt rau tới đây, vì vậy bữa cơm tất niên này bọn họ ăn vô cùng mãn nguyện.

Mấy đứa con nít của nhà thằng ba, đều thèm khóc, Giang Ái Linh xúi giục bọn nhỏ lúc đám người mẹ Lý ăn cơm tất niên thì đi tới lui ở bên cạnh, nhưng đám người mẹ Lý làm bộ không phát hiện.

Ăn xong cơm tất niên, một nhà Thẩm Y Y phải đi về rửa mặt ăn giao thừa, nghênh đón một năm mới.

Mặt đất hơi trơn, Thẩm Y Y dưới sự nâng đỡ của Lý Thâm đi ra, đúng lúc gặp phải Lâm Gia Đống đang ở cửa ra vào đốt pháo.

Từ sau lần bị bắt, đây là lần đầu tiên Thẩm Y Y nhìn thấy anh ta.

Anh ta cũng nhìn thấy Thẩm Y Y, căm hận trong mắt nồng đượm muốn phát tán ra, muốn nói cái gì nhưng lại kiêng dè người đàn ông bên cạnh Thẩm Y Y, đôi tay cuộn thật chặt.

Lý Thâm xoay người nhặt một viên đá, dùng súc đập vào Lâm Gia Đống.

Lâm Gia Đống không ngờ Lý Thâm ác như vậy, chẳng khác gì Thẩm Y Y, không nói không rằng lấy đồ đập người. Anh ta vội vàng né tránh, pháo cũng không đốt nữa, chạy về trong nhà.

Thẩm Y Y chú ý tới lúc Lâm Gia Đống chạy bị khập khiễng, lập tức nhíu mày, chân trái của Lâm Gia Đống đi cà nhắc rồi hả?

Lúc trước Lâm Gia Đống là bị cắt đứt chân, nhưng thật ra vẫn được cứu trợ, chỉ là bởi vì cứu chữa không kịp mới đi cà nhắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play