Nhị Bảo thấy mẹ cười, lúc này mới thở phào một hơi.

Đại Bảo: “...” Đồng tình nhìn em trai song sinh của cậu, sau khi bị cha gạt, lại bị mẹ lừa.

Ăn sáng xong, Đại Bảo và Nhị Bảo đeo cặp lên, phải đi tới trường rồi.

Thẩm Y Y tiễn chúng ra ngoài, hỏi: “Không cần mẹ đưa các con đi chứ?”

“Mẹ, mẹ quá xem thường chúng con rồi.” Nhị Bảo vỗ ngực: “Chúng con có thể!”

“Được.” Thẩm Y Y cũng chỉ thuận miệng đáp một câu, ở trong thôn, cũng không phải xa lắm, cho nên cũng không có gì không yên tâm, bỏ một ít bánh quy vào trong cặp của chúng.

Ra tới cổng, Vượng Tài vừa hay từ trong nhà xuống, vui vẻ gọi một tiếng.

Lúc này ba đứa con gái nhà anh cả cũng ra.

Còn có Lý Thiết Trụ và Lý Cẩu Đản, cùng với Từ Cẩm Hiên.

Nhưng Lý Thiết Trụ nhìn thấy Thẩm Y Y, sắc mặt không tốt lắm, hừ một tiếng, đi trước.

Lý Cẩu Đản gọi anh một tiếng, vội vàng đuổi theo phía sau nó.

Từ Cẩm Hiên nhìn Lý Thiết Trụ, lại nhìn ba đứa nhỏ, cuối cùng cũng chạy theo.

Đại Hoa nhìn thấy Thẩm Y Y thì dừng lại: “Thím hai.”

“Đại Hoa.” Thẩm Y Y đưa số bánh quy còn lại cho chúng, nói một câu: “Cố gắng học hành!”

“Vâng!” Trong mắt Đại Hoang loáng thoáng ánh lệ.

Sau khi nhìn chúng đi, Thẩm Y Y xoay người vào nhà.

Đại Bảo và Nhị Bảo cùng với Vượng Tài và các chị họ nói nói cười cười đi tới trường.

Bởi vì mọi người đều chưa từng đi học, cho nên đều học lớp một.

Nhưng bởi vì số người học lớp một quá nhiều, cho nên tạm thời chia làm bốn lớp A B C D, cho tới khi thi vượt cấp chia lớp.

Đại Bảo và Nhị Bảo cùng với Vượng Tài đều ở lớp A, Nhị Hoa và Tiểu Hoa được chia tới lớp B, Đại Hoa ở lớp D.

Thế là một đám người tách ra, Đại Bảo Nhị Bảo cùng với Vượng Tài tới lớp A.

Lý Thiết Trụ, Lý Cẩu Đản và Từ Cẩm Hiên cũng ở lớp A.

Lúc này, Lý Thiết Trụ đứng ở cửa, nhìn thấy Đại Bảo bọn chúng tới, cậu ta bỗng nhiên quay đầu nói một câu gì đó với Lý Cẩu Đản.

Lý Cẩu Đản lập tức vào phòng học, sau đó đóng cửa.

Nhị Bảo vừa thấy Lý Cẩu Đản thế mà lại muốn giở trò, chạy tới, nhân lúc cậu ta còn chưa đóng cửa, quát một câu: “Ăn một cước của lão tôn ta!”

“Ầm” đá cửa đi, Lý Cẩu Đản ở bên trong đứng không vững, ngã xuống, khóc òa lên.

Lý Thiết Trụ u ám đứng ra: “Lý Nhị Bảo, mày lại dám ức h.i.ế.p em tao!”

“Ai ức h.i.ế.p nó? Rõ ràng là nó muốn đóng cửa không cho chúng tôi vào.” Nhị bảo hùng hồn nói.

“Ai nhìn thấy nó đóng cửa?” Lý Thiết Trụ u ám nhìn bạn học xung quanh, bây giờ bạn học trong phòng lớp A có khoảng mười người, hầu hết đều là đám trẻ nhỏ hơn Lý Thiết Trụ.

Cộng thêm trước đây Lý Thiết Trụ ở trong thôn chơi bời lêu lổng cùng với mấy đứa Hà Vệ Đông, tuy ở trong mắt người lớn không có gì, nhưng ở trong mắt trẻ con trong thôn, chúng không khác gì ác bá, “tung hoành bá đạo”, nào dám chọc cậu ta, đứa nào cũng không dám nói.

Lý Thiết Trụ càng đắc ý, hung hăng nhìn Nhị Bảo, vươn một chân ra: “Mày dám đánh em trai tao, cho mày hai lựa chọn, hoặc là mày tự giác một chút, quỳ trước mặt tao lau giày cho tao! Hoặc là tao đánh mày cho tới khi mày quỳ xuống trước mặt tao lau giày cho tao!”

“Sợ rồi? Vậy thì…”

Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy hai mắt Nhị Bảo sáng lên: “Thật sao? Anh thật sự muốn đánh với tôi?”

Trước khi luyện võ thuật, Nhị Bảo còn chưa từng sợ Lý Thiết Trụ, bây giờ càng không sợ.

Kể từ khi cậu đánh bại Hà Vệ Đông, cậu luôn muốn khiêu chiến Lý Thiết Trụ, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Bây giờ cuối cùng cũng bắt được cơ hội, hai mắt phát sáng.

Điều này khiến Lý Thiết Trụ cảm thấy Nhị Bảo đang khiêu khích nó, lập tức sôi gan, đi lên muốn đánh…

Một giọng nói kinh hỉ truyền tới: “Nhị Bảo, cuối cùng cậu cũng đánh Lý Thiết Trụ rồi sao? Mau mau mau, tôi muốn xem.”

Quay đầu nhìn, nhìn thấy Hà Vệ Đông dẫn theo hai tên đàn em của cậu ta, Hà Phú Quý và Lưu Quán Quân đi tới, gương mặt phát sáng.

Lý Thiết Trụ khựng lại, từ sau chuyện bắt cá lần trước, cậu ta với đám người Hà Vệ Đông đã cãi nhau, lần đó đám người Hà Vệ Đông còn nhận cá của Thẩm Y Y, lúc này thấy họ đi tới, còn tưởng họ đứng về phía Nhị Bảo, muốn chống lưng cho Nhị Bảo.

Họ nhiều người như vậy, đương nhiên Lý Thiết Trụ biết mình không đánh lại, phun một bãi nước bọt, quyết định hảo hán không chịu thiệt trước mắt, rồi sẽ có một ngày, thù mới hận cũ, cậu ta đều sẽ đòi hết!

“Là anh ta muốn đánh tôi.” Nhị Bảo nói, nhìn thấy Lý Thiết Trụ đang muốn lách qua cậu đi vào phòng học, gấp gáp ngăn trước mặt Lý Thiết Trụ: “Này, không phải nói muốn đánh đến khi tôi quỳ trước mặt anh lau giày cho anh sao? Anh đánh đi, sao anh không đánh? Sợ rồi?”

Lý Thiết Trụ nắm chặt nắm đấm, cảm thấy Nhị Bảo là đang ỷ có Hà Vệ Đông chống eo cho cậu nên sỉ nhục mình, tức giận nói: “Mày bớt làm tiện nhân, nếu không phải có Hà Vệ Đông giúp mày, tao đã sớm một chưởng đánh c.h.ế.t mày rồi!”

“Hà Vệ Đông giúp tôi? Hà Vệ Đông giúp tôi khi nào?”

“Không không không, Lý Thiết Trụ, tôi không có ý giúp nó, cậu cứ việc đánh, tôi tuyệt đối không ra tay.”

Thật sự là hiểu lầm lớn, Nhị Bảo và Hà Vệ Đông vội vàng giải thích.

Nhưng Lý Thiết Trụ không tin, chỉ cố chấp cảm thấy chắc chắn Hà Vệ Đông sẽ giúp Nhị Bảo, kéo Lý Cẩu Đản đang khóc vào phòng học.

Nhị Bảo trân trân nhìn Lý Thiết Trụ chấm dứt chiến tranh, âm u nhìn Hà Vệ Đông: “Nếu anh không tới, tôi với anh ta đã đánh nhau rồi.”

Hà Vệ Đông: “...” Còn trách cậu ta?

Hà Vệ Đông giải thích: “Cái này không liên quan tới tôi, Nhị Bảo, là Lý Thiết Trụ tự mình sợ…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Nhị Bảo cắt ngang, cậu hưng phấn nói: “Hà Vệ Đông, tôi với anh đánh thêm một trận đi? Lần này chúng ta không lấy cỏ heo làm tiền cược nữa, nếu anh thua, anh nhận tôi làm đại ca, anh làm đàn em của tôi, như thế nào?”

???

“Vì, vì sao?” Hà Vệ Đông vô thức hỏi một câu.

“Bởi vì anh thế mà lại dọa Lý Thiết Trụ chạy, nếu tôi làm đại ca của anh, có phải Thiết Trụ nhìn thấy tôi liền chạy không?” Nhị Bảo tỏ vẻ khao khát.

“...” Quả thực Hà Vệ Đông muốn chửi cậu vài câu, lẽ nào tôi nên làm người công cụ của cậu để cậu tỏ uy phong?

Tôi còn lớn hơn cậu, bảo tôi nhận cậu làm đại ca? Đúng là nằm mơ!

Hà Vệ Đông không muốn để ý tới cậu, đi vào phòng học, tìm vị trí phía sau ngồi xuống.

Nhị Bảo theo sát phía sau, ngồi ngay bên cạnh Hà Vệ Đông.

Hà Vệ Đông:???

“Cậu ngồi bên cạnh tôi làm gì?”

“Bây giờ chỉ có tôi ngồi với anh.” Nhị Bảo nói.

Hà Vệ Đông ngó đầu nhìn Hà Phú Quý và Lưu Quán Quân ngồi đâu, phát hiện hai người này ở ngay bên cạnh bọn họ, ngồi chung với nhau.

Nhị Bảo khinh bỉ nói: “Họ vứt bỏ anh rồi, anh lạc đàn, chỉ có tôi không vứt bỏ anh, còn chủ động tới làm bạn cùng bàn với anh, cho nên anh làm đàn em của tôi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play