Thẩm Y Y buồn cười chùi chùi khóe miệng của cậu bé, nhìn về phía Đại Bảo và Nhị Bảo: "Có ngon không?"
"Ngon lắm!" Đại Bảo, Nhị Bảo liên tục gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng ăn!"
Thẩm Y Y ăn một quả, thịt quả mọng nước, nước dâu chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng, nhẵn nhụi mềm mềm, cảm giác còn ngon hơn mấy trái dâu đời sau cô ăn.
Chỉ có mấy trái chín, mấy mẹ con mỗi người chỉ có thể thưởng thức một quả ngon, chừa lại hai quả cho Lý Thâm.
Mấy đứa nhỏ vẫn chưa thỏa mãn chậc chậc miệng.
Thẩm Y Y không biết là, mấy đứa bé nhà cô… Đặc biệt là đứa út, vài ngày sau có rảnh là mang cái ghế đẩu ngồi ở bên cạnh cây dâu tây với Lang Nha, ngay cả dưa hấu cũng không thèm nữa.
Ăn xong dâu tây, Thẩm Y Y vừa mới chuẩn bị nấu cơm, chợt nghe tiếng cửa, Nhị Bảo vui sướng chạy đi mở cửa, phát hiện là ông nội và chị họ cả của cậu bé, mà bà nội và bác cả của cậu bé đang đứng ở cách đó không xa, thắc mắc hỏi: "Ông nội, sao ông nội tới đây.”
"Nhị Bảo." Cha Lý yêu thương xoa đầu Nhị Bảo, nhìn vào bên trong, hỏi: "Mẹ con có ở nhà không? Ông nội tìm mẹ con."
"Cha, cha tìm con?” Thẩm Y Y bước ra từ trong phòng bếp.
"Hầy, là có chút việc." Cha Lý xoa xoa đôi bàn tay.
"Vào bên trong nói?" Thẩm Y Y nói xong, vừa muốn quay đầu thì cha Lý đã gọi lại cô: “Vợ thằng hai, ở đây nói là được rồi.”
Thẩm Y Y nghe vậy, đi ra, ánh mắt nhìn lướt mẹ Lý và Hà Chiêu Đệ ở cách đó không xa, trong lòng đã đoán được sơ sơ: "Cha, cha muốn nói cái gì cứ nói đi."
"Vợ thằng hai, con có thể cho cha mượn mười đồng không? Con yên tâm, chờ cuối năm phân lương thực, cha sẽ trả tiền lại cho con." cha Lý nói.
Thẩm Y Y nhìn Đại Hoa, năm nay cô bé đã mười ba tuổi, nhưng nhìn chỉ chừng mười tuổi, giống với vô cùng nhiều đứa trẻ đương thời, rất gầy rất thấp, làn da nghiêng màu vàng, môi khá nhạt, mắt rất đen rất lớn.
Bây giờ đôi mắt này đang tràn ngập khát vọng nhìn cô.
Thẩm Y Y hỏi: "Là muốn cho Đại Hoa đi học à?"
"Đúng." Cha Lý nói, bảo Đại Hoa nói.
Đại Hoa nhìn Thẩm Y Y.
Cô bé muốn đi học!
Tuy rằng tuổi của cô bé coi như là đi học cũng không học được mấy năm, nhưng cô bé vẫn muốn học. Về phần tại sao, có thể là bởi vì trong lúc vô tình cô bé nghe được Nhị Bảo hỏi thím hai, tại sao phải đi học. Thím hai nói một câu đổi mới nhận thức của cô bé: "Vì sau này lớn lên, được làm điều mình thích."
Một câu nói rất phổ thông, dễ hiểu, tuy rằng cô bé không hiểu hàm ý của câu này cho lắm, nhưng cô bé hiểu ý của câu nói này.
Từ đó về sau, một viên hạt giống đã mọc mầm trong trái tim của cô bé, cô bé muốn đi học, muốn làm những chuyện mình thích chứ không phải giống như mẹ cô bé, bị vây khốn ở trong những việc lặt vặt trong gia đình, mong muốn cả đời chỉ muốn muốn có đứa con trai để chứng minh bản thân. Mà hôm nay, cô bé có thể đi học hay không, quyền quyết định ở trong tay thím hai.
Có thể là bởi vì lúc trước đã lui tới qua mấy lần với thím hai, lúc đối mặt cô, cô bé không còn khiếp nhược nữa. Hoặc cũng có thể là quá khát vọng thay đổi số mạng của mình, cuối cùng cô bé đã gom đủ dũng khí, nói: "Thím hai, con muốn đi học, thím hai có thể cho con mượn ít tiền hay không? Thím yên tâm, chờ con có tiền, nhất định sẽ trả lại cho thím trước tiên!"
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y: "..."
Thẩm Y Y suy nghĩ chốc lát, vẫn lấy ra hai tờ tiền Đại đoàn kết kiểu cũ, nhưng không cho Đại Hoa, nói: "Thím có thể cho con mượn hai mươi đồng để con đi học, nhưng không phải cho con mượn không, chỉ dùng để đóng tiền học và mua dụng cụ học tập, không thể dùng vào việc khác! Hơn nữa có lãi, nói cách khác, một năm không trả, con sẽ phải cho thím thêm một đồng, mượn đến khi trưởng thành, cũng chính là lúc con mười tám tuổi sẽ phải trả tiền lại cho thím. Thím nói vậy, con còn muốn mượn không?"
Đại Hoa cắn môi, nặng nề gật đầu.
Cô bé không có hiểu lầm Thẩm Y Y, thứ nhất là bởi vì cô bé tin tưởng cách làm người của Thẩm Y Y không lý do, thứ hai, thời buổi bây giờ, có thể thoáng cái cho mượn hai mươi đồng, thật sự không nhiều lắm, mà một năm một đồng... Cô có thể thừa nhận!
Thẩm Y Y liền đưa tiền cho cha Lý: "Tiền sẽ để ông nội giữ, lúc nào con cần thì hỏi ông nội lấy.”
Không phải cô keo kiệt, không nỡ bỏ ra hai mươi đồng này, mà là nếu như đưa số tiền này cho Đại Hoa, cô bé nhất định sẽ giao tiền cho Hà Chiêu Đệ.
Đương nhiên cô tin tưởng Hà Chiêu Đệ cũng yêu cô con gái Đại Hoa này, nhưng nếu như cô ấy thật sự sinh một đứa con trai, cô ấy thật sự có thể giữ vững cán cân công bằng sao?
Tục ngữ nói, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều có phân chia độ dày, huống chi là Hà Chiêu Đệ trông mong có con trai đã lâu.
Mặt khác, sở dĩ cô muốn tính tiền lãi một năm đồng, chính là muốn nói cho bọn họ biết, có mượn có trả còn là trả cái giá rất đắt, nếu không ai cũng kiếm cô mượn, chẳng phải cô sẽ biến thành kẻ coi tiền như rác sao?
Cha Lý cũng hiểu suy nghĩ của Thẩm Y Y, không từ chối, nhận tiền.
Đại Hoa vội vàng cảm ơn Thẩm Y Y.
Hà Chiêu Đệ cũng đi tới, mắt đong đầy dòng nước mắt nóng hổi, cảm kích đến mức nói năng lộn xộn: "Em dâu hai, cám ơn em, thật sự, cám ơn em!"
Thẩm Y Y có cảm xúc hơi mâu thuẫn với Hà Chiêu Đệ, nhưng không tới mức chán ghét, chỉ cần cô ấy không làm gì quá quắt, các cô duy trì hiện trạng là được. Về phần giúp đỡ Đại Hoa, cái này ngoại trừ bởi vì cô có chút lòng thương hại với Đại Hoa thì cũng có một phần là cha Lý. Cha Lý đã tìm tới cửa, yêu cầu cũng không phải yêu cầu rất quá đáng, đương nhiên Thẩm Y Y phải cho cha Lý mặt mũi.
Quyết định như vậy đi, cha Lý dẫn theo đám người Đại Hoa về nhà.
Mẹ Lý thở dài một hơi, không nói gì, vừa quay đầu liền nhìn thấy Giang Ái Linh lén lén lút lút nhìn sang bên này, mắng một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn? Lại muốn kiếm chát à?"
Mẹ Lý còn nhớ rõ chuyện lần trước lúc Nhị Bảo tới đưa cá, Giang Ái Linh mượn cơ hội mời vợ thằng hai tham gia tiệc cưới của em gái cô ta, do đó bị vợ thằng hai thả chó cắn, gây loạn dẫn đến đủ loại đồn nhảm, chọc mẹ Lý tức bể phổi.
Giang Ái Linh vốn muốn rụt đầu về, nghe thấy lời mẹ Lý, không phục: "Vì sao gọi là kiếm chát? Mẹ, mẹ với cha có phải tìm chị hai đòi tiền cho Đại Hoa đi học? Không phải, Xuân Hoa và Xuân Phượng cũng là cháu gái của cha mẹ, dựa vào cái gì cha mẹ cho Đại Hoa tiền đi học mà không cho Xuân Hoa và Xuân Phượng?"
Mẹ Lý nghe vậy, tức điên rồi, đang muốn nói cái gì thì bị cha Lý cản lại.
Mặt cha Lý âm u: "Số tiền này, là vợ thằng hai cho Đại Hoa, không phải cho cha và mẹ con mượn. Nếu như con bằng lòng cho Xuân Hoa và Xuân Phượng đi học, coi như là vợ thằng hai không cho mượn, cha cũng có thể đi tìm người khác mượn, nhưng mà số tiền này phải trả. Hơn nữa lúc trả lại phải thêm mấy đồng, mười đồng hay bao nhiêu đó, con còn muốn mượn không?”
Lúc Giang Ái Linh nghe phải trả tiền, đã có lòng rút lui, bây giờ nghe còn phải trả tiền lãi, ý muốn mượn đã tiêu tán.
Khinh thường liếc về phía Thẩm Y Y, thấy Thẩm Y Y đã đi trở về, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Giàu có thế mà cho cháu gái mình ít tiền học phí còn đòi trả, thật là kẻ rán sành ra mỡ giữ tiền…” tài.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng: "Lang Nha, đi!"
Trong lòng Giang Ái Linh bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, phản xạ có điều kiện bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy hình ảnh… tai tam giác nhọn, ánh mắt sắc bén, nhe hàm răng bén nhọn của Lang Nha, đang phóng về phía cô ta cực nhìn. Giang Ái Linh sợ tới tim đập thình thịch, kêu chói tai "A a a", chạy về nhà của cô ta, vừa muốn đóng cửa lại, quần đã bị Lang Nha cắn từ phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT