*nói vuốt đuôi: nói sau khi sự việc đã xảy ra, giả vờ an ủi một người gặp việc không hay, không có tác dụng gì, thường để an ủi, lấy lòng.
Hoàng Vệ Quốc đến đây một chuyến như vậy, chậm trễ không ít thời gian, sau khi đại hội động viên kết thúc, cũng đã gần một giờ.
Sau khi kết thúc, mẹ Lý được một đám người vây quanh ở giữa mồm năm miệng mười mà khen ngợi, vui đến mức nụ cười gần đến mang tai.
Thẩm Y Y mang theo Tiểu Bảo về nhà, sau khi về đến nhà Đại Bảo và Nhị Bảo đã ở nhà, đang ở ngoài sân chơi bao cát.
Trò chơi này Đại Bảo vốn dĩ không muốn chơi, nhưng Nhị Bảo cứng rắn mạnh mẽ lôi kéo cậu bé chơi.
Vẽ một đường ngang, hai đứa bé đứng ở hai đầu, một người ném một người nhận, bao cát nếu đập vào một trong hai người rồi rơi xuống đất, người ném được một điểm, nếu người được nhận được bao cát rơi xuống đất thì người nhận được một điểm.
Ván này là Đại Bảo ném Nhị Bảo nhận.
Thân thể Nhị Bảo thật sự rất linh hoạt, phản ứng của Đại Bảo cũng không chậm, nhưng vẫn không ném trúng Nhị Bảo.
Hết lần này tới lần khác Nhị Bảo còn cười đê tiện, lắc lắc mông, vẻ mặt đắc ý: "Ném không trúng, anh trai ném không trúng em được đâu!"
Cho dù tính tình Đại Bảo tương đối trầm ổn, cũng bị cậu bé chọc cho tức giận.
Ném bao cát xuống đất, "Đổi lại em ném anh đi!"
"Cũng được!" Ánh mắt của Nhị Bảo sáng ngời, chỉ chờ những lời này của anh trai mình.
Sau đó Đại Bảo đứng ở đầu bên kia, Nhị Bảo giảo hoạt cầm bao cát, "Anh trai, anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Hai chân Đại Bảo tách ra đứng thẳng, hơi cong cong, nhìn chằm chằm vào bao cát trong tay Nhị Bảo, vẻ mặt nghiêm túc, "Đã chuẩn bị xong."
"Được rồi! Nhận lấy!" Nhị Bảo nói xong, tay giương lên muốn ném về phía dưới chân của anh trai mình, nhưng Nhị Bảo chỉ đang làm động tác giả mà thôi, kì thực cậu bé muốn ném vào vai của anh trai.
Đại Bảo phát hiện ý đồ của cậu bé, vừa định nghiêng vai ra sau đó đưa tay bắt lấy bao cát, bả vai chợt truyền đến một lực, bao cát đã đập vào trên người Đại Bảo.
"Ha ha ha ha ha!" Nhị Bảo như ý nguyện ném trúng người, hưng phấn nhảy cẫng lên, "Ném trúng rồi!"
Đại Bảo: "..." Không phải đầu óc của cậu phản ứng chậm, là do thân thể của cậu phản ứng chậm!
Ném bao cát qua, "Một lần nữa!"
"Còn ném nữa ạ? Vậy một lúc nữa anh trai đừng khóc nha," Nhị Bảo nhận lấy bao cát, giả bộ nói, vẻ mặt kia đừng nói có bao nhiêu thiếu đánh.
"Tới đây!" Đại Bảo kiên định nói.
Vừa dứt lời, một bao quát lướt qua tầm mắt, cậu bé rùng mình, vừa định đưa tay bắt lấy, bao cát ném trúng đùi cậu bé, sau đó rơi trên mặt đất.
Đại Bảo: "..."
Không tin là đúng, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng... Đại Bảo bị ném đến mặt mũi xám xịt.
Nhị Bảo... Đã không khống chế được chính mình, chống thắt lưng cuồng vọng cười to.
Cậu thế mà cũng có một ngày được ném anh trai mình!!
Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhị Bảo, bỏ lại bao cát, nắm chặt quyền đi về phía Nhị Bảo.
Nhị Bảo bị dọa, giậm chân bỏ chạy, trong miệng còn la hét: "Anh trai, anh không được chơi như vậy, anh, anh, đừng tới đây nha!"
Đại Bảo: "Đứng lại!"
Nhị Bảo lại chạy nhanh hơn, "Anh cả, đừng kích động, chúng ta nói chuyện được không, thật sự không được nữa thì em đứng im bất động cho anh ném lại được không?"
Nhị Bảo đây là đang muốn sỉ nhục cậu đúng không?
Đại Bảo không thể nhịn được nữa, đi bắt Nhị Bảo.
"A a a a, mẹ, mẹ ơi! Cứu mạng." Nhị Bảo nhìn thấy Thẩm Y Y trở về, giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, "Cứu con, anh cả muốn đánh con!"
Nhị Bảo chạy như điên đến phía sau mẹ mình, Đại Bảo cũng chạy nhanh tới, hai người cứ như vậy ồn ào vây quanh Thẩm Y Y và Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo cảm thấy vui vẻ, vui vẻ gia nhập, kết quả Nhị Bảo không cẩn thận, đụng phải Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ngã sõng soài trên mặt đất, miệng mếu máo, muốn khóc.
Nhị Bảo kéo cậu bé lên, chạy về phía nhà cũ, "Mau chạy đi, anh cả muốn đánh người đấy!"
Tiểu Bảo chạy thất tha thất thểu theo anh hai mình, cũng khóc, nhưng chỉ là khóc khan.
Thẩm Y Y, Đại Bảo: "..."
Thẩm Y Y đang muốn nói cái gì đó, Đại Bảo cũng đuổi theo.
Thẩm Y Y suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đuổi theo, đợi một hồi ở cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hai đứa nhỏ đi theo phía sau Đại Bảo trở về.
Đặc biệt là Nhị Bảo, toàn thân cũng giống như Đại Bảo. Không, so với Đại Bảo còn xám xịt hơn, trong miệng còn không phục thì thầm, "Chơi không lại! Anh chơi không lại!"
"Đang nói cái gì?" Đại Bảo quay đầu liếc Nhị Bảo một cái.
Nhị Bảo sợ hãi, lắc đầu nói: "Em không nói gì cả."
Thẩm Y Y vừa tức giận vừa buồn cười, kỳ thật nếu thật sự đánh nhau, Đại Bảo không nhất định có thể đánh được Nhị Bảo, nhưng... có lẽ chính là huyết mạch áp chế?
"Mẹ," Nhị Bảo oan ức kêu một tiếng.
"Sao lại như thế này?" Thẩm Y Y nói vuốt đuôi, "Nào đến đây, mau trở về tắm rửa sạch sẽ."
Nhị Bảo hít hít mũi, muốn cáo trạng, lại thấy ánh mắt của anh trai mình liếc nhìn qua, không dám cáo trạng nữa, nhìn về phía Tiểu Bảo, gửi hy vọng vào Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo luôn cùng một chiến tuyến với anh hai, nhận được tín hiệu của anh hai mình, há miệng đinh nói.
Đại Bảo lại lấy ra một viên kẹo từ trong túi, ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, nhận lấy đường từ trong tay anh trai, cười ngọt ngào.
Nhị Bảo: "..." Tên phản đồ nhỏ này sẽ không còn là em trai cậu yêu nhất nữa!
Thẩm Y Y làm bộ không nhìn động tác nhỏ của ba đứa nhỏ, vừa đi vào phòng bếp vừa hỏi: "Mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, có đói không? Mẹ làm chút mì cho các con ăn được không?"
"Được!" Vừa nghe thấy đồ ăn, cả ba đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Đại Bảo: "Mẹ, con đốt lửa giúp mẹ."
"Được," Thẩm Y Y nói.
Ăn xong mì, buổi trưa đi ngủ buổi chiều tỉnh lại, Thẩm Y Y liền tính toán muốn trồng rau.
Tuy rằng cô không muốn đi trồng trọt cùng những người khác, nhưng đồ mình ăn vẫn phải trồng một chút.
Một nhà năm người bọn họ, tổng cộng chia được hai mảnh vườn, nhưng mà hai mảnh vườn này cũng không ở gần nhau.
Có ba mươi mét vuông là ở sân sau của họ, và một trăm mét vuông còn lại ở một nơi khác.
Lúc trước Lý Thâm một mình làm công chăm sóc ba đứa nhỏ, bận tối mặt tối mày, cũng không trồng được gì nhiều, liền một mình trồng ở mảnh vườn ba mươi mét vuông ở sân sau kia, còn hơn một trăm mét vuông còn lại cho cha Lý mẹ Lý mượn trồng trọt.
Thẩm Y Y nếu đã tính toán trồng trọt, khẳng định phải lấy về —— ba mươi mét vuông đất, cũng không đủ một nhà năm người bọn họ ăn.
Vừa muốn đi qua nhà cũ bên kia nói với mẹ Lý một chút, cha Lý mẹ Lý đã tới, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng.
"Cha, mẹ, làm sao vậy?" Thẩm Y Y có chút kinh ngạc, mẹ Lý thì không nói, nhưng tại sao vẻ mặt của cha Lý cũng như vậy.
"Nhà thằng hai, lần này thật sự là cảm ơn các con, vì chúng ta mà hao tâm tổn trí nhiều như vậy." Cha Lý nói.
??
Thẩm Y Y càng không rõ, "Cha, cha đang nói cái gì vậy?" Cô vì hai người mà hao tâm tổn trí?
"Nhà thằng hai, tuy rằng con không nói, nhưng chúng ta đều biết, con làm như vậy vì muốn trút giận cho cha, cho nên mới viết luận văn gì đó cho Chủ nhiệm Hoàng, để ông ấy xây trường tiểu học trong thôn," mẹ Lý cũng không có nhiều tư tưởng kín đáo như cha Lý, liền trực tiếp nói, vẻ mặt cảm động, "Con thật sự đối xử với chúng ta quá tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT