Lý Thâm và Lý Đại Nha vào thành phố rồi, Thẩm Y Y cũng không ở lại, dắt ba đứa trẻ về nhà rồi.

Lý Thâm và Lý Đại Nha đi đã lâu rồi, mẹ Lý tiễn nhà Lý Đại Nha xong cũng không ngồi yên được, bèn qua bên Thẩm Y Y cùng đợi họ về.

Thẩm Y Y cũng không quản bà, vừa xem sách vừa dạy chữ cho Đại Bảo và Nhị Bảo. Đến giờ thì đi nấu cơm tối, chừa một phần cơm canh cho Lý Thâm và Lý Đại Nha.

Lý Thâm và Lý Đại Nha đi đến tận chín giờ rưỡi tối mới về tới nhà, hai mắt Lý Đại Nha sưng tấy, rõ ràng là đã khóc một trận to.

Mẹ Lý bước đến bên họ, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?”

Lý Đại Nha vừa nghe thấy lại nức nở khóc một phen.

Mẹ Lý sốt ruột, vẫn là Lý Thâm lên tiếng: “Cơ thể của chị con không vấn đề gì cả!”

Vậy là cơ thể Trần Kiến Quân có vấn đề rồi.

Mẹ Lý chửi lấy chửi để, chửi xong rồi liền ôm lấy con gái mình khóc thương.

Thẩm Y Y đã dự liệu được tất cả, cũng không quá bất ngờ. Thấy Lý Thâm bị cóng đến tai cũng đỏ cả rồi liền vội vàng vào phòng bếp lấy nước gừng nấu cùng đường đỏ cho anh, tiện thể cũng mang cho Lý Đại Nha một bát.

Lý Đại Nha khóc dữ dội, Thẩm Y Y bèn đưa nước gừng cho mẹ Lý, để mẹ Lý an ủi tâm tình của Lý Đại Nha, còn Lý Thâm theo cô ấy về phòng, mang cả nước ấm để anh ngâm chân.

Lúc Lý Đại Nha hồi phục được tâm tình thì cũng là chuyện của hơn nửa tiếng sau rồi.

Thẩm Y Y bưng cơm canh đã được hâm nóng ra cho Lý Đại Nha cùng Lý Thâm ăn.

Nhà họ Lý ngoại trừ trẻ con ra, những người khác nghe thấy động tĩnh cũng qua xem, biết được tin tức ai nấy cũng đều tức giận. Cha Lý lông mày nhíu chặt, cầm tẩu thuốc trên tay định hút lại nhớ ra đây là nhà thằng hai nên thôi không hút.

Mẹ Lý nhìn con gái nuốt thức ăn không trôi, lại nhìn ông già đang cùng với vợ chồng phòng lớn và Lý Tam Hoành, lại nhìn sang Lý Thâm đang ăn cơm ngon lành bên Thẩm Y Y.

Cuối cùng nhịn không được nói: “Mọi người nói xem… chuyện của Đại Nha làm thế nào bây giờ.”

Giang Ái Linh sợ Lý Tam Hoành lên tiếng liền giành nói trước: “Mẹ, chuyện này là do chị dâu hai nhận ra khác thường, chi bằng hỏi chị ấy xem.”

Thẩm Y Y nghe vậy, liếc mắt nhìn Giang Ái Linh, Giang Ái Linh chột dạ không dám nhìn lại.

Thẩm Y Y kéo kéo khóe miệng, đưa mắt nhìn Lý Đại Nha, “Chuyện này không phải hỏi con nên làm thế nào mà là nên hỏi chị xem muốn làm thế nào.”

Lý Thâm không phải chưa từng thử kéo Lý Đại Nha ra khỏi giường lò mà là bản thân Lý Đại Nha không tình nguyện tự mình rời khỏi.

Thế nên quan trọng nhất vẫn là phải tự mình muốn thoát ra, nếu không thì người bên cạnh có muốn giúp cũng không thể nào giúp nổi.

Cha Lý bỏ tẩu thuốc xuống, ánh mắt trầm đục nhìn nhìn Lý Đại Nha, “Đại Nha, con muốn thế nào?”

“Con…” Lý Đại Nha giọng đã rất khàn nhưng rõ ràng là vẫn có chút lưỡng lự.

Cha Lý biết con gái đắn đo, đảo mắt nhìn ba đứa con: “Thằng cả, thằng hai, thằng ba, nếu chị các con ly hôn, quay về nhà thì các con có dị nghị không?”

“Con không có!” Lý Thâm không do dự đáp.

Lý Đại Bân cũng đồng ý ngay sau đó, Lý Tam Hoành định lên tiếng thì bỗng nhiên xuýt xoa một tiếng.

Ánh mắt mọi người đều bám lấy Lý Tam Hoành và Giang Ái Linh, ánh mắt của Cha Lý tối sầm lại, “Vợ thằng ba, con có ý kiến gì sao?”

Đến lúc này rồi, Giang Ái Linh cũng rõ chuyện hôn nhân của cô cả đã định trước kết quả rồi, đành chịu mà lên tiếng: “Cha, con cũng không có ý kiến, nhưng con muốn nói rõ trước rằng cô cả có thể ly hôn nhưng trong nhà thì đã không còn phòng trống cho chị ấy ở nữa. Nếu muốn xây phòng thì nhà con không có tiền để góp đâu ạ, cả tiền ăn nữa. Con và Tam Hoành kiếm không được bao nhiêu tiền, còn phải nuôi bọn Thiết Trụ nữa, không giúp nổi đâu ạ.”

Nghĩa là nếu như Lý Đại Nha có ly hôn thì cô sẽ không giúp đỡ đâu.

Cha Lý gật gật đầu, giúp đỡ là tình cảm, không giúp đỡ là bổn phận, ông cũng biết nhà đứa con thứ ba khó khăn.

Liền quyết định giải quyết dứt khoát nói, "Nếu đã như vậy, vậy để cha nói vài câu, Đại Nha trở về, còn tiền phòng thì để ông già này trả! Mấy anh em các con, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, còn không giúp đỡ được thì cha cũng không cưỡng cầu! Dù sao chuyện này ông già này cũng có thể làm được, cùng lắm chỉ là nuôi thêm một đứa con gái mà thôi, cha nuôi được! Đại Nha, ngày mai con đi ly hôn luôn! Cha sẽ đi tìm người xây phòng cho con, không sao cả, có cha ở đâu."

"Hu hu hu," Lý Đại Nha lại khóc, vừa cảm động vì cha già bênh vực mình, lại đau lòng chính mình đến tuổi này rồi thế mà còn khiến cho cha già lo lắng.

Mẹ Lý vốn dĩ định nói cái gì đó, nhưng thấy con gái khóc thê thảm như vậy, gạt đi những giọt nước mắt trên mắt, chấp nhận.

Lý Đại Nha lại không có thể để cha già vào tình cảnh khó xử như vậy được, nghẹn ngào nói, "Cha, vẫn là không được, con hu hu hu ~"

Lý Thâm nhìn về phía vợ mình.

Thẩm Y Y cầm lấy tay anh, "Để em!"

Sau đó cô mới nhìn về phía Lý Đại Nha, "Chị cả, nếu như chị thật sự cảm thấy không chịu nổi với Trần Kiến Quân nữa muốn ly hôn, vậy thì cứ ly hôn đi!"

"Thói đời bây giờ đã thay đổi, không còn như thời cổ đại con gái phải có tam tòng tứ đức, chưa gả nghe cha, xuất giá theo chồng, chỉ là ly hôn mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, chúng ta thường hay hô to câu nói "Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời" của bí thư, cũng không phải chỉ là hô to mà thôi, nếu như chị không hiểu được "nửa bầu trời" có ý nghĩa là gì, vậy chị ngẩng đầu nhìn xem, nếu như một nửa bầu trời rơi xuống, chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Cả bầu trời sẽ sụp đổ! Điều này cũng cho thấy phụ nữ chúng ta đã trở thành trụ cột của sự phát triển xã hội, cũng đã có thể thông qua sức lao động của mình mà nhận lấy một khoản thù lao tương ứng như đàn ông, phụ nữ chúng ta có thể tự dựa vào chính mình nuôi sống bản thân như đàn ông, thậm chí còn có thể có cuộc sống tốt hơn!"

"Nói xa hơn một chút, bây giờ ở trong thị trấn có bao nhiêu công nhân là phụ nữ? Số tiền mà họ kiếm được không hề ít hơn đàn ông. Còn nói gần hơn một chút thì giống như một số phụ nữ trong làng mình đây, đôi khi công phân họ nhận được còn nhiều hơn công phân của đàn ông! Chị cả, chị tay nhanh nhẹn, vừa chăm chỉ lại biết chịu khổ, còn không cần phải nuôi cả một gia đình lớn, chị còn lo lắng ngay cả mình cũng không nuôi được sao?"

"Huống chi, bây giờ cha cũng đồng ý ý đứng ở phía sau ủng hộ chị, vì chị chống đỡ một mảnh trời, chị nếu đã có đường lui, vì sao không buông tay đánh một trận đây? Chị ở nhà họ Trần, vĩnh viễn bị coi là một người vợ xấu, bị bọn họ chửi mắng thậm tệ, nhưng nếu chị ly hôn, em không dám nói chị sẽ sống tốt như thế nào, nhưng chắc chắn không kém hơn lúc chị ở nhà họ Trần!"

"..." Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng, mọi người ngây ngốc nhìn Thẩm Y Y.

Mà Lý Đại Nha từ khi Thẩm Y Y bắt đầu lên tiếng, đôi mắt sưng đỏ dần dần lóe ra ánh sáng, phảng phất như đã nhìn thấy tương lai mà Thẩm Y Y miêu tả cho cô ấy, dùng sức lau khô nước mắt, hít hít mũi, thanh âm tuy rằng nghẹn ngào nhưng rốt cuộc cũng đã trở nên kiên định hơn rất nhiều, "Con, con ly hôn!"

"..." Thẩm Y Y nghe được đáp án của cô ấy, thở phào nhẹ nhõm, cũng không uổng công cô nói nhiều như vậy.

Kết quả Giang Ái Linh lại đi ra nói chuyện một cách hèn hạ, "Chị dâu hai, chị nói nhiều như vậy, sao không nói sẽ lấy tiền giúp chị cả chứ? Chị có nhiều tiền như vậy, nuôi thêm chị cả cũng không có vấn đề gì!"

Không đợi mọi người nói chuyện, ánh mắt Thẩm Y Y như mũi tên lạnh băng b.ắ.n về phía Giang Ái Linh, "Nếu cô không có bản lĩnh giúp đỡ, vậy thì không cần quan tâm người khác có giúp hay không, còn dám la hét nhảy múa ở địa bàn của tôi, ai cho cô lá gan đấy? Mở cô ra ngay bây giờ lập tức nhanh chóng ra khỏi nhà của tôi, đừng làm bẩn đất của tôi!"

Lời này nói ra không chút nể mặt, có thể nói không chỉ là mắng Giang Ái Linh, mà còn như vứt mặt của Lý Tam Hoành xuống đất rồi giẫm qua giẫm lại nhiều lần, thế cho nên mặt Lý Tam Hoành cũng trở nên trắng bệch.

Giang Ái Linh không phục, muốn nói cái gì, Lý Tam Hoành lại không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây, mạnh mẽ lôi kéo Giang Ái Linh đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play