Vương Anh Huệ vô thần khẽ nâng mắt, không hiểu anh ta muốn nói cái gì.
Tống Minh Kiệt tầm mắt lướt qua người đang chắn đằng trước, thương tiếc nhìn Tống Văn Thụy: “Văn Thụy dù gì cũng là máu thịt của tôi, nếu tôi đã đến, không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ này ở nông thôn lãng phí thời gian, về sau chỉ có thể làm nông dân, tôi muốn đón nó về bên cạnh giáo dưỡng.”
Vương Anh Huệ trừng to mắt, theo bản năng ôm chặt Tống Văn Thụy: “Đừng nghĩ đến chuyện cướp con trai của tôi!”
Mấy người già ngoài phòng đưa mắt nhìn nhau.
Trong phòng, Triệu Kha đè Triệu Vân Vân lại, trao đổi ánh mắt với Triệu Tân Sơn.
Mẹ Tống vừa mới ban đầu cũng không hiểu, bọn họ cũng không phải tới đón Tống Văn Thụy, nhưng bà ta hiểu con trai, ánh mắt đảo quanh, nghĩ đến chuyện đưa Tống Văn Thụy đi thì không cần trả tiền nữa, nuôi như thế nào còn không phải do bọn họ định đoạt hay sao, đến lúc đó cũng không ai nói con trai bà ta “bỏ con”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play