Triệu Kha giơ tay lên, một lúc lâu sau mới đặt xuống đầu cậu bé: “Mẹ cháu nói người phải có lòng tự trọng, lời này không sai, nhưng lòng tự trọng không phải là như chị ấy. Chúng ta ở đây, xuất thân của chúng ta chính là nghèo khó, nhưng như vậy thì sao chứ? Sau này, chúng ta sẽ không tiếp tục như vậy nữa. Thứ cháu đáng có chính là thứ cháu nên có, không phải ngửa lòng bàn tay về phía trước ăn xin, mặc dù anh ta cho cháu sinh mệnh, nhưng cháu không kế thừa sự dối trá ích kỷ của anh ta, các cháu không có lỗi với anh ta, cháu có sức mạnh có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt bất cứ ai.”
Những lời Vương Anh Huệ nói, Triệu Kha ở bên ngoài nhà đã nghe thấy hết.
Cô ấy vừa tự tôn lại tự ti, quan hệ giữa cô ấy và Tống Minh Kiệt, cho tới bây giờ chưa từng ngang hàng.
“Văn Thụy, tương lai cuộc sống của cháu sẽ rộng mở vô hạn, tên đàn ông kia không phải là một ngọn núi cao không thể vượt qua, thực ra anh ta...” Triệu Kha cân nhắc vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn một từ có chút cay nghiệt để hình dung: “Rất bất tài vô dụng.”
Nửa giờ sau, Tống Văn Thụy về đến nhà.
Vương Anh Huệ nằm đối diện với bức tường, không nhúc nhích, nhắm mắt lại, không để ý tới cậu bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play