Hà Bách Linh sợ hãi nói: “Em hỏi à?”
Xuân Ni Nhi bình tĩnh nói với cô bé: “Làm sao em có thể biểu diễn trước mặt người khác khi em thậm chí còn không dám mở miệng hỏi đường? Đây là cơ hội để luyện tập.”
Hà Bách Linh cảm thấy có lý, vì thế ép mình tiến về phía trước, tìm những người trông có vẻ dễ gần, rụt rè bước tới hỏi đường: “Đồng chí, làm sao... đi đến nơi này?”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn mà cô giáo Ngô tặng, trông giống như một bông hoa tươi tắn, người đi đường khi được hỏi đường thái độ rất tốt, người không biết thì nói không biết, còn người biết sẽ kiên nhẫn chỉ đường cho họ, cô cũng lo mình không nhớ được nên đã ghi lại vào sổ tay của Xuân Ni Nhi.
Xuân Ni Nhi biết cách bắt xe buýt, trước đấy cô ấy cũng đã từng đi qua nhiều nơi, sau khi biết địa chỉ, cô ấy liền dẫn Hà Bách Linh đến đó. Hai người chuyển tuyến một lần, sau khi xuống chuyến xe thứ hai, Hà Bách Linh hỏi nhà khách ở đâu rồi đi bộ đến đó.
Nhưng khi đến nơi, họ mới biết rằng trong thời gian này, để ở lại, họ cần có giấy chứng minh do đoàn công sở cấp, và nhà khách không cho phép mang gà sống vào phòng. Sự hoảng loạn trong phút chốc đạt đến đỉnh điểm, khiến tâm trí hai người họ rối bời, họ đứng lặng ở sảnh nhà khách, giống như những con thú nhỏ không tìm được nhà. Mọi thứ xung quanh họ trở nên rất xa lạ và đầy nguy hiểm. Ánh mắt họ toát lên vẻ hoang mang tột độ, không biết phải bấu víu vào đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play