Lưu Tam Nương nghe vậy, giọng điệu tự hào của bà cụ giống bà như đúc: “Chao ôi, Tiểu Miên của chúng ta đúng là có bản lĩnh. Công việc quan trọng hơn, đừng để bọn họ lãng phí tiền bạc. Chúng ta ở tạm một đêm rồi đi là được.”
“Vậy không được.” Dư Tú Lan kiên quyết phản đối: “Có hai người họ đang ở tỉnh thành mà lại để mẹ và đứa bé ở ngoài bơ vơ, vậy mẹ làm sao có mặt mũi nhìn người khác nữa? Chúng con sao có thể bất hiếu như vậy được. Nhất định phải thu xếp.”
Tiếng cười sảng khoái của bà cụ truyền qua ống nghe, giống như muốn cho mọi người nghe thấy, bà cụ nói lớn: “Mấy đứa thật là, tiêu tiền làm cái gì cơ chứ. Cứ sắp xếp một căn phòng nhỏ để ở là được. Được rồi, được rồi. Mẹ không cãi nhau với con nữa.”
Dư Tú Lan kể về việc đón cô: “Vốn dĩ ban đầu Triệu Kha định sẽ lái máy kéo đến đón mẹ trong huyện? Nhưng mà công xã lại bắt đầu đầu xây dựng hợp tác xã lớn, mua rất nhiều máy móc nông nghiệp để cùng nhau khai đất hoang. Cho nên phải đưa máy kéo bốn bánh đến đó, máy kéo phải làm việc ở trong thôn cho nên không thể mượn đi lâu được. Cho nên con chỉ có thể chạy lên công xã đón hai người.”
Lưu Tam Nương cũng không để ý: “Công việc tập thể quan trọng hơn, nếu bận quá thì chúng ta có thể tự mình ngồi xe bò về cũng đc.”
Triệu Kha tiến lại gần ống điện thoại, trả lời: “Đến công xã con cũng đến đón. Dù bận đến đâu thì vẫn có thời gian để đến đón bà nội nha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT