Phía dưới đáp lại: “Đã biết!”
“Điền phiếu là nặc danh, không được thảo luận, không được nhìn lén!”
“Vâng.”
Nhóm xã viên đều là tự mang bút chì, không có mượn người khác, đám người viết xong bọn họ lại viết.
Tên thứ nhất và tên thứ hai cơ bản viết rất nhanh, đến tên thứ ba và tên thứ tư, đặc biệt là tên thứ tư, nhóm xã viên mới chậm lại.
Người mấy nhà nhận đồ vật của bà cả Triệu, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía một nhà bà cả Triệu ở phía tây, những người này cân nhắc trong lòng: Dù sao cũng là nặc danh, mình trộm viết tên Triệu Kha, cũng không ai biết.
Ngay ở vị trí thứ tư trên tờ giấy viết Triệu Kha lên.
Thanh niên trí thức kia dẫn đầu, thanh niên trí thức khác nhớ quan hệ với Trang Lan, thứ ba và thứ tư đều viết Dư Tú Lan và Trang Lan.
Chỉ có Phó Hàng, không do dự, từng nét bút viết xuống Dư Tú Lan và Triệu Kha.
Một nét bút cuối cùng của tên Triệu Kha, trong lòng Phó Hàng có hơi khác thường, nhanh chóng gấp tờ giấy lại.
Mà mấy người nhà bà cả Triệu, tên thứ tư thống nhất viết Hồ Hòa Chí, tên thứ ba, trước kia bọn họ cũng viết Dư Tú Lan, nhưng hiện tại quan hệ hai nhà không tốt, tất cả đều viết vợ của đội trưởng Lý Hoa Sen.
Mà mấy người trong nhà Triệu Tân Sơn và Lý Hoa Sen tất cả đều viết Lý Hoa Sen ở thứ ba, thứ tư viết Triệu Kha.
Mười lăm phút sau, Triệu Vân Vân xách theo cái thùng đi xuống thu tờ giấy, dạo qua một vòng, xác định không bị bỏ xót, trở lại trên sân khấu.
Kế toán Ngưu phụ trách đọc tên, Triệu Vân Vân phụ trách ghi ở trên bảng đen.
“Triệu Tân Sơn một phiếu.”
“Hứa Chính Nghĩa một phiếu.”
“Dư Tú Lan một phiếu.”
“Lý Hoa Sen một phiếu.”
“Triệu Kha một phiếu.”
……
Mỗi lần đọc là một phiếu, Triệu Vân Vân ở dưới tên tương ứng gạch một nét.
Có người từ lúc bắt đầu đã nhất kỵ tuyệt trần, tỷ như Triệu Tân Sơn và Hứa Chính Nghĩa, một người tiếp một người được đọc tên, không hề ngoài ý muốn.
Mà phiếu của ba người Dư Tú Lan, Lý Hoa Sen, Triệu Kha lại là xen kẽ lặp lại bị đọc đến.
Mới đầu ba người tương đối đồng đều, dần dần, tên của Triệu Kha bắt đầu nhiều hơn hai người.
Triệu Kha ổn.
Triệu Vân Vân đưa lưng về phía dưới sân khấu, vừa viết vừa hướng về làm mặt quỷ với Triệu Kha phía trên sân khấu.
Triệu Kha không để ý đến cô ấy, mắt nhìn thẳng, vô cùng bình tĩnh.
Trang Lan bên người Triệu Kha cũng không ngoài ý muốn số phiếu của cô ấy không nhiều lắm, vẻ mặt cũng rất bình thường.
Nhưng sắc mặt Hồ Hòa Chí lại càng ngày càng kém hơn.
Mà theo tiến hành đọc tên đến về sau, vẻ mặt của nhóm xã viên phía dưới cũng càng ngày càng quỷ dị.
Thật sự là phiếu của Hồ Hòa Chí quá ít.
Ánh mắt tức giận của một nhà bà cả Triệu đảo qua rất nhiều xã viên.
Nhóm xã viên bị nhìn đến chột dạ, khi ánh mắt đối diện lẫn nhau như đều cạn lời mà chất vấn đối phương: Vì sao các người cũng viết Triệu Kha?
Nhưng viết đều đã viết, có thể làm sao?
Bọn họ ai cũng chưa nghĩ đến mọi người đều ỷ vào nặc danh mà viết lại.
Những xã viên này đều âm thầm quyết định, sau khi trở về nhất định phải trả lại đồ vật, bọn họ đều không thể trêu vào bà cả Triệu.
Trên sân khấu, kế toán Ngưu đọc xong một tờ giấy cuối cùng, tay vớt cẩn thận ở trong thùng, lại đổ thùng xuống, trống không, xác định đã không còn gì, nên tuyên bố kết thúc đọc tên.
Sau đó ông ấy thống kê ra số phiếu của mỗi người, đánh dấu ở dưới.
Trên bảng đen—
Hôm nay xã viên tham dự điền phiếu tổng cộng một trăm tám chín người, bỏ phiếu ba hai tờ.
Triệu Tân Sơn 150 phiếu.
Hứa Chính Nghĩa 120 phiếu.
……
Dư Tú Lan 99 phiếu.
Lý Hoa Sen 58 phiếu.
Triệu Kha 117 phiếu.
Hồ Hòa Chí 23 phiếu.
Trang Lan 17 phiếu.
Chương 84: Tuyển Cử 10
Số phiếu này, xác định nói rõ, một bộ phận người bà cả Triệu tặng lễ rất lớn không chọn Hồ Hòa Chí, sau đó một ít xã viên ai cũng đều không muốn chọn nhưng lại không muốn bỏ quyền, nên chọn Trang Lan.
Ánh mắt một nhà bà cả Triệu gần như muốn bốc hỏa.
Hồ Hòa Chí đứng ở phía trên, cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn anh chê cười, nhịn đến gân xanh trên cổ nổi lên.
Mọi người đứng trong sân rối rít nghị luận, tất cả đều cho rằng, chức vị đã xác định, không có gì tranh luận.
Đại đội trưởng vẫn là Triệu Tân Sơn, phó đại đội trưởng là Hứa Chính Nghĩa, nữ chủ nhiệm là Dư Tú Lan, thầy tiểu học khẳng định chính là Triệu Kha.
Nhưng mà trước khi Triệu Tân Sơn đi lên, mày lại nhíu chặt: “Dựa theo số phiếu, đại đội trưởng do tôi tiếp tục đảm nhiệm, phó đội trưởng là Hứa Chính Nghĩa.”
Hứa chính nghĩa tiến lên một bước, gật đầu ý bảo xã viên phía dưới.
Mỗi khi tuyên bố một người, nhóm xã viên phía dưới sẽ vỗ tay, sau đó tay để ở trước ngực, chờ tuyên bố nữ chủ nhiệm.
Mặt Triệu Tân Sơn không biểu tình, câu chữ rõ ràng tuyên bố: “Nữ chủ nhiệm, Triệu Kha.”
Đùa gì vậy?
Phía dưới lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Triệu Tân Sơn trên đài.
Ngay cả đám người Triệu Kha, Dư Tú Lan trên đài, tất cả cũng đều khiếp sợ nghiêng đầu nhìn về phía ông ấy.
Nữ chủ nhiệm, ai?
Không nghe lầm chứ?
Triệu Tân Sơn lại lặp lại một lần nữa: “Nữ chủ nhiệm, Triệu Kha.”
Ngay sau đó thì thầm: “Thầy tiểu học đội sản xuất, Dư Tú Lan.”
Thoáng chốc, mọi người ồ lên, như nước vào trong chảo dầu, một mảnh sôi trào.
Triệu Kha là nữ chủ nhiệm?
Dư Tú Lan là thầy tiểu học?
Đừng nói phía dưới, đôi mẹ con Triệu Kha và Dư Tú Lan này mặt đều cả kinh đầy mờ mịt.
Triệu Kha: Cô? Nữ chủ nhiệm?
Tuyển cử năm vừa rồi, Lý Hoa Sen đều cùng chạy, năm nay vẫn không được chọn cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng kết quả năm nay, là thật sự hơi thái quá.
Phía dưới có người đưa ra dị nghị: “Đội trưởng, chuyện gì vậy? Không phải hẳn là Dư Tú Lan là nữ chủ nhiệm, Triệu Kha là thầy sao?”
Triệu Tân Sơn nghiêm túc trả lời: “Dựa theo số phiếu, số phiếu Triệu Kha cao hơn Dư Tú Lan.”
“Không đúng?” Lại có người nghi ngờ: “Ai chọn chức vị nào không phải tương ứng sao?”
“Năm vừa rồi thôn ta đều là chọn như vậy.” Triệu Tân Sơn khẳng định nói: “Người có số phiếu cao nhất là đại đội trưởng, tiếp theo là phó đội trưởng, lại tiếp theo là nữ chủ nhiệm, lấy kiểu này suy ra.”
Đạo lý là đạo lý như vậy, có thể tuyển cử trước, nhóm xã viên đều muốn chức vị tương ứng.
Người có uy vọng trong thôn, ai là chức vị nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trước nay không xuất hiện qua loại số phiếu này.
Nhóm xã viên hai mặt nhìn nhau.
“Đồng chí đội trưởng Triệu Đức Chí và đồng chí đội trưởng phụ nữ Lưu Tam Ni lúc trước ở đại đội chúng ta xác thật đã từng nói: Không ai quy định, phụ nữ không thể làm đội trưởng, cũng không ai quy định, nữ chủ nhiệm nhất định là phụ nữ.”
Năm nay Hứa Chính Nghĩa năm bảy tuổi, nhìn là sắp phải về hưu, phiếu bầu của Dư Tú Lan lại sẽ bởi vì bà ấy liên nhiệm từng năm mà tăng lên.
Triệu Tân Sơn đúng là bởi vì có những lời này ở phía trước, mới kiêng kị với lực ảnh hưởng của Dư Tú Lan ở thôn.
Mà ông ấy vừa nói như vậy, phó đội trưởng Hứa và kế toán Ngưu đều có ấn tượng, rối rít gật đầu.
Dư Tú Lan cũng nhớ tới, xác thật có một chuyện này như vậy, đặc biệt vẫn là mẹ ruột của bà nói, thế cho nên vẻ mặt của rất là quỷ dị.
Chỉ có Triệu Kha, vẫn cứ không có trạng thái gì.
Mà có xã viên phía dưới lại hỏi: “Nhưng chọn như vậy? Các cô có thể làm được không?”
Những người khác cũng phụ họa theo.
“Các cô” này, không chỉ nhằm vào Triệu Kha làm nữ chủ nhiệm, còn nhằm vào Dư Tú Lan làm thầy.