Phương Húc thành thật trả lời: “Gần năm năm rồi, bây giờ một tháng hơn năm mươi.”
Dư Tú Lan cả kinh: “Ôi chao, tuổi còn trẻ mà giỏi như vậy rồi.”
Phương Húc khiêm tốn thể hiện bản thân: “Cô quá khen, cháu ở tuổi này, đa số thời gian đều ở trong nhà máy, ngay cả đối tượng cũng không có, cuộc sống nhàm chán, đơn độc xã giao, tiền lương thật sự không thể coi là ưu thế.”
Dư Tú Lan quả quyết khen: “Hai mươi lăm tuổi cũng không lớn, tiền lương này còn không thể chứng minh cậu ưu tú sao? Đàn ông lớn hơn vài tuổi rất bình thường, lớn tuổi biết thương người.”
Vẻ mặt bà tràn đầy tiếc nuối, sao không phải là con rể của bà chứ?
Lúc này, đến lượt Phó Hàng trúng tên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play