Đinh Tiểu Tuệ mờ mịt, sao lại nói tới vấn đề này rồi?
“Mù chữ có thể hạn chế nông dân tiếp nhận những tri thứ mới, mở rộng tầm mắt, không khai thác được suy nghĩ. Tôi luôn hy vọng người trong thôn của tôi có thể đi ra ngoài thôn, nhìn thế giới bên ngoài. Vô luận tương lai thế nào, bọn họ có về quê hay không đều cũng gieo cho người dân ở lại thôn một cái nhìn mới.”
Triệu Kha chân thành nói “Chị Tiểu Tuệ, tư tưởng chỉ ở một chỗ sẽ hạn chế tầm nhìn của chúng ta rất nhiều. Trong quá khứ có người tạo nên một hạt cát trong lòng chị, chị lựa chọn thế nào? Để nó đó và cứ ma sát trong lòng làm bản thân bị chảy máu hay là mài dũa biến nó thành trân châu?”
Đang vùi đầu lo ăn, Triệu Phong lúc này đang có độ tồn tại cực thấp cũng nhịn không được ngẩng đầu lên, chị nó lại muốn bắt đầu cổ vũ người tiến lên rồi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Triệu Kha là: “Chúng ta nhất định phải đọc nhiều sách, chị sẽ phát hiện ra có một ngày nào đó hạt đó không thể ảnh hưởng chị nữa. Mà lúc đó chị đã trờ thành trân châu. Người có thể xứng đôi với chị lúc đó phải là người tốt hơn chị, chị cũng thể tự tin vào chính bản thân mình.”
Triệu Phong: “...” Thấy chưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT