Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần Phi Nhân Loại

Chương 2: Bảo Bảo


3 tuần

trướctiếp

Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT

Xe có hệ thống lái tự động, anh dựa vào ghế lái, cố gắng nuốt nước bọt.

Khứu giác quá nhạy bén, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương của cô trong không khí.

Anh nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

Xe từ từ dừng lại, người bên cạnh sắp ngủ gật bỗng cử động, mơ màng hỏi anh: "Sao vậy?"

Vẻ u ám trên mặt Cảnh Bách tan biến nhanh như một làn gió, khi Tô Đường Âm nhìn sang, anh lại trở về dáng vẻ quen thuộc mà cô vẫn thường thấy.

"Không sao đâu bảo bảo, tắc đường thôi, em ngủ thêm một lát đi, sắp đến rồi."

Tô Đường Âm chỉ cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cô quay đầu nhìn ghế sau, trên đó chỉ có một chiếc chăn được gấp gọn gàng.

Ngoài ra không còn gì khác.

"Bảo bảo?"

Tô Đường Âm lắc đầu: "Em buồn ngủ rồi, ngủ tiếp một lát đây."

Cô quay đầu đi không nhìn Cảnh Bách nữa, trán tựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cảnh Bách cũng không nói gì nữa, cách âm rất tốt, Tô Đường Âm không nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, sự tồn tại của nhau trong không gian nhỏ hẹp ngày càng rõ ràng.

Chỉ có bản thân cô biết, cô hoàn toàn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Bàn tay nắm chặt quai túi xách, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, để lại vài dấu trăng khuyết mờ nhạt.

Lại là cảm giác này, lại như vậy.

Có thứ gì đó đang nhìn cô từ phía sau, nhìn chằm chằm vào cô, quan sát cô, cố gắng chạm vào cô.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô bị thần kinh, ngay cả bạn thân cũng nghĩ vậy.

"Tường Tường, công việc ở phòng thí nghiệm rất vất vả, nếu không chịu nổi thì xin nghỉ phép một thời gian, nghỉ ngơi cho khỏe, bác sĩ Cảnh sẽ chăm sóc cậu thật tốt."

Khi bạn thân nói câu này, ánh mắt tràn đầy lo lắng và nghi ngờ.

Cô ấy chỉ đang nghi ngờ trạng thái tinh thần của cô.

Lâu dần, những người xung quanh nói nhiều, cô cũng cho rằng mình bị thần kinh, đã xin nghỉ phép nửa tháng ở nhà tĩnh dưỡng.

Cảnh Bách cũng xin nghỉ phép.

Anh ở nhà chăm sóc cô, sáng sớm thức dậy đã có thể ăn cơm nóng hổi, anh sẽ hôn lên má cô, tự tay đút cô ăn.

Anh lo liệu hết mọi việc nhà, ban ngày sẽ cùng cô ra ngoài thư giãn, trời mưa sẽ mở máy chiếu ở nhà, ôm cô xem phim cùng nhau.

Anh vẫn yêu cô như lúc mới yêu, thậm chí còn yêu hơn, tối nào cũng quấn lấy cô, còn nhiều hơn cả lúc mới yêu, dù đã kết hôn cũng không hề giảm sút.

Mọi thứ đều giống như trước.

Ai cũng nói cô sống hạnh phúc, lấy được người chồng tốt, có một cuộc hôn nhân đáng ghen tị.

Nhưng bệnh của cô không hề thuyên giảm chút nào, ngược lại ngày càng nghiêm trọng.

Cho đến khi...

"Bảo bảo."

Suy nghĩ của Tô Đường Âm bị cắt ngang.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Cảnh Bách hỏi.

Tô Đường Âm không nói gì, trán tựa vào cửa sổ xe, trông vẫn như đang ngủ.

Cảnh Bách nheo mắt, một tay cầm vô lăng từ từ lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô.

Cô rất gầy, bóng lưng mảnh mai và yếu ớt, cởi áo khoác ngoài trong xe, chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu hồng ôm sát, hai xương bướm lộ rõ.

Yết hầu Cảnh Bách chuyển động, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Làn sương mù đó lại bắt đầu lan tỏa.

Chúng hư ảo thành bóng, run rẩy đưa bàn tay tội lỗi về phía cô.

Trong đầu vang lên đủ loại âm thanh dụ dỗ anh:

Thơm quá, thơm quá, thơm quá đi.

Muốn hôn, để anh hôn nào.

Muốn mút cô ấy, chỉ mút một miếng thôi!

"Em không sao."

Giọng nói của người phụ nữ vừa dứt, làn sương mù đó đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.

Không có gì bất thường.

Tô Đường Âm quay người lại: "Em không sao, A Cảnh, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."

Ngoan quá.

Cảnh Bách đã lâu không chớp mắt, nhưng đôi mắt không hề cảm thấy khô rát.

Anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.

Lông mi mảnh mai rủ xuống, hình dáng đôi mắt đặc biệt đẹp, trước mặt người khác là vẻ lạnh lùng, thanh cao, nhưng khi chỉ có hai người, đôi mắt đó sẽ luôn nhìn anh, lúc mới yêu tràn đầy tình yêu.

Lúc quấn quýt trên giường sẽ ngấn lệ, long lanh nhìn anh, chiếc cổ thon dài như con hạc trắng sắp chết.

Ngoan quá.

Yêu quá.

Muốn ăn cô ấy quá.

Bàn tay nắm vô lăng run rẩy.

"Đèn xanh rồi, A Cảnh, lái xe đi."

Người vợ nhỏ của anh kéo kéo tay áo anh.

Những chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Cảnh Bách hít sâu một hơi, học theo dáng vẻ của người chồng đạt tiêu chuẩn trong phim, nở nụ cười với vợ mình.

"Được, bảo bảo."

Anh đang hâm nóng thức ăn trong bếp.

Tô Đường Âm ngồi trong phòng khách, ngửa cổ ra sau ghế nhìn bức ảnh cưới treo trên tường.

Cô lại bắt đầu buồn ngủ.

Ngày càng buồn ngủ, rõ ràng tối nào cũng ngủ sớm, nhưng vẫn buồn ngủ, cứ như đêm không hề được nghỉ ngơi vậy.

Không nghe thấy tiếng động gì từ trong bếp, dù sao cũng đã tan làm, Tô Đường Âm mặc cho ý thức mình mơ hồ.

Cảnh Bách bưng bát canh ra ngoài.

Trong phòng khách rộng lớn đặt một bộ sô pha màu đen đậm, trên đồ nội thất tông lạnh lại bày vài con thú bông lông xù, đó đều là những con thú bông mà họ đã gắp được.

Cô đang chìm vào chiếc sô pha sâu hun hút.

Cảnh Bách đặt bát canh xuống.

So với vẻ uể oải của vợ, anh - người bận rộn hơn với công việc - lại luôn tràn đầy năng lượng, dù đêm hôm trước ngủ muộn đến đâu, dù tăng ca đến mấy giờ, anh vẫn luôn có thể về nhà nấu cho vợ một bữa cơm thịnh soạn, tắm nước ấm cho vợ, sáng hôm sau lại dậy sớm nấu nướng cho vợ.

Đèn trong phòng chớp nháy, như thể bị nhiễu điện từ vậy.

Người đàn ông dáng người cao ráo thong thả bước về phía cô, sương mù đen từ bốn phương tám hướng ùa đến, chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phát ra một tiếng vỡ giòn tan rồi tắt ngúm.

Căn phòng chìm trong bóng tối.

Thị lực của quái vật rất tốt, sống lâu trong bóng tối nên anh đã quen từ lâu, đôi mắt màu xanh nhạt quét từng đường nét của cô vào võng mạc.

Tiếng thở của cô yếu ớt nhưng rõ ràng.

Cuối cùng anh cũng đến trước mặt cô, nhìn xuống người đang nằm trên ghế sô pha.

Cổ họng khô khốc tiết ra dịch nhầy, anh vô thức nuốt xuống.

Những xúc tu to lớn trồi ra từ trong làn sương mù đen, trên thân phủ đầy dịch nhầy trơn bóng, những hoa văn sặc sỡ càng tô điểm thêm vẻ thần bí và nguy hiểm, nhìn kỹ, những hoa văn đó còn ánh lên màu xanh lam trong suốt.

Cùng lúc đó, đôi mắt anh cũng ngày càng xanh hơn.

Xúc tu ngọ nguậy, bò dọc theo mép ghế sô pha, từ từ di chuyển đến ống quần cô, ngay khi chạm vào, vài xúc tu đồng loạt run rẩy.

——Thơm quá, thơm quá thơm quá thơm quá.

——Muốn đi sâu hơn, còn muốn chạm vào.

Mỗi xúc tu dường như đều có linh tính, giống như ý thức của anh, không chút che giấu mà nói ra những suy nghĩ dơ bẩn của anh.

Xúc tu men theo ống quần đi vào trong, bò lên bắp chân mịn màng.

Giống như mấy năm trước, cô rơi vào chướng khí, máu tươi thơm ngon chảy vào dòng sông ngầm, những xúc tu đang ngủ say bỗng thức giấc, mỗi xúc tu đều được nếm máu và nước mắt của cô.

Ngọt ngào, tuyệt vời, không gì sánh bằng.

"Của anh... của anh..."

Vợ.

Của anh.

Cảnh Bách dang hai chân quỳ hai bên cô, càng ngày càng nhiều xúc tu trồi ra từ làn sương mù đen sau lưng anh.

Quấn quanh eo cô, lót dưới thân cônâng cô lên không trung.

Chui vào ống quần cô, men theo làn da mềm mại mà du ngoạn, hôn lên từng sợi lông tơ nhỏ bé.

——Mau hôn, mau hôn cô ấy!

——Còn chờ gì nữa, mau hôn cô ấy!

Xúc tu bắt đầu ngứa ngáy muốn động, muốn chiếm hữu người vợ nhỏ của mình.

"Của anh... của anh..."

Chỉ có thể là của riêng anh.

Anh thích những xúc tu này.

Chúng có thể giúp anh trói cô lại, nâng tay cô lên, quấn lấy chân cô, đặc biệt là lúc đó, cô giống như con mồi bị bắt, không biết mình đã trải qua những gì, chỉ biết nhắm mắt mặc anh muốn làm gì thì làm.

"Bảo bảo... Bảo bảo..."

Cảnh Bách phủ người lên, cuối cùng cũng hôn lên đôi môi mà anh hằng mong ước.

Mở đôi môi đang mím chặt, anh dùng lưỡi người hóa thành cuốn lấy dịch ngọt ngào trong miệng cô, cẩn thận thưởng thức hương vị ngọt ngào, lướt qua từng chiếc răng đều tăm tắp, đầu lưỡi ngày càng dài, gần như chạm đến cổ họng cô.

Lúc người vợ nhỏ tỉnh táo, anh chưa bao giờ dám làm vậy, cô ấy thông minh như vậy, rất dễ dàng nhận ra khía cạnh phi nhân loại của anh.

Nhưng bây giờ người vợ nhỏ đang hôn mê.

Xúc tu không chút kiêng dè vén áo len dệt kim lên, bao bọc lấy nụ hoa nhỏ mà anh đã nghĩ đến cả ngày, dịch nhầy lạnh lẽo khiến cô không khỏi rùng mình.

Tô Đường Âm sắp phát điên rồi.

Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến, bị bao bọc, quấn chặt, gần như nghẹt thở.

Hơi thở bị cướp đoạt, tiếng thở dồn dập vang lên bên tai, nghe giống như tiếng thở hổn hển đầy phấn khích của báo săn khi bắt được con mồi.

Cơ thể hơi lạnh, không khí ẩm ướt lạnh lẽo hóa thành lưới siết chặt, từng đợt nổi da gà trên da.

Eo bị siết chặt, điểm tựa bên dưới dần biến mất, cô bị nâng lên đón lấy vực sâu.

"Bảo bảobảo bảo..."

Có người đang gọi cô.

Cô muốn nói, nhưng vừa mở miệng, khoang miệng đã bị lấp đầy.

Cô muốn cử động, nhưng tứ chi bị trói chặt, hai chân bị nâng lên đặt trên thứ gì đó, hai tay bị dang rộng, thứ gì đó lạnh lẽo luồn vào giữa các ngón tay cô, đan chặt vào tay cô.

Không thở được nữa rồi.

Sắp chết ngạt rồi.

Lạnh quá.

Cô bị điên rồi sao?

Cô thực sự bị điên rồi sao?

Rốt cuộc là thứ gì?

Cô phải xem thử.

Cô phải xem thử!

Lông mi dài khẽ rung, đôi mày cau lại giãn ra, mí mắt từ từ mở ra.

Trước mắt là một bóng đen mơ hồ, cao lớn và thẳng tắp, chắn ngay trước mặt cô.

Đầu óc Tô Đường Âm rất mơ hồ, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trước mặt một cách mơ màng, vẫn chưa nhận ra mình đang bị trói chặt.

Là ảo giác của cô sao?

Hình như cô nhìn thấy... đôi mắt màu xanh lam?

Còn... thứ gì đang lót dưới eo cô vậy?

Trong môi trường tối tăm này, nỗi sợ hãi của con người sẽ bị phóng đại vô hạn, nhận ra thứ đang càn quấy trong miệng mình, mềm mại và trơn trượt, gần như chạm đến cổ họng, Tô Đường Âm lập tức tỉnh táo.

"Ưm..."

Cô trợn to mắt, ra sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, làn da dưới lòng bàn tay thực sự quá lạnh, đầu óc Tô Đường Âm hoảng loạn, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Cảnh Bách lúc này mới buông cô ra: "Bảo bảo, là anh."

Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc.

Giống như cây thông sau cơn mưa, hậu vị lạnh lẽo và hơi ẩm ướt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp