Úc Vi Tinh đang tẩy trang trong phòng hóa trang, nghe thấy Cốc Nghi Tuyên nói cô nhìn thấy Tần Hành Hàn, liền quay đầu xác nhận: "Em thấy anh ấy thật à?"
Cốc Nghi Tuyên nhăn mặt, "Em cũng không chắc lắm, chỉ lướt qua một cái, cảm giác giống anh Tần."
Úc Vi Tinh hơi thất vọng "ừm" một tiếng, tiếp tục tẩy trang trước gương, nhưng động tác trên tay nhanh hơn không ít. Không lâu sau, cậu tẩy trang xong, lại cầm quần áo của mình vào phòng thay đồ.
Đưa bộ đồ diễn đã thay ra cho Cốc Nghi Tuyên, Úc Vi Tinh cầm điện thoại, vừa định gọi điện thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng bước chân đi vào.
Cậu không ngẩng đầu, ấn nút gọi, ngay sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía sau, cầm điện thoại ngẩn người một lúc, Úc Vi Tinh đột ngột quay người lại.
Tần Hành Hàn mỉm cười, dịu dàng nhìn cậu.
Úc Vi Tinh chớp chớp mắt, đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt hắn, "Sao anh đến sớm thế?" Đột nhiên cậu nhớ đến cảnh hôn vừa nãy, ánh mắt lảng tránh, lại hỏi: "Anh mới đến ạ?"
"Không, đến nửa tiếng trước."
Nửa tiếng? Vậy chẳng phải đã xem hết toàn bộ rồi sao? Bỗng dưng Úc Vi Tinh hơi căng thẳng, theo bản năng buột miệng, "Đó là đóng phim, Thư Phàm có bạn trai rồi."
Nói xong, cậu mới nhận ra: "..."
Đang giải thích hả?
Mày giải thích cái quần gì chứ!
Úc Vi Tinh mím môi, tự mình bực bội.
Đôi mắt Tần Hành Hàn chứa đầy ý cười, hắn vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Úc Vi Tinh, nâng mặt cậu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên má cậu, nhìn chăm chú vào mắt cậu, "Anh biết đang đóng phim, không nghĩ nhiều đâu."
Rút tay về, Tần Hành Hàn lại nói, "Em diễn rất tốt, rất..." Hắn bỗng dừng lại, "Nhân vật này rất quyến rũ."
Úc Vi Tinh nghĩ, bốn chữ "nhân vật này" chắc chắn thêm vào cho có.
Rõ quá rồi!
Khụ một tiếng, cậu giải thích: "A Duyệt là một trai bao, sống bằng nghề này, hành vi cử chỉ của cậu ta, đều vô thức quyến rũ người khác."
Về thiết lập thân phận của nhân vật, Tần Hành Hàn rất ngạc nhiên, "Trai bao?"
"Ừm, một nhân vật bi kịch rất đáng thương nhưng sau này cũng đáng ghét."
Tần Hành Hàn không hiểu mấy về diễn xuất, hắn chỉ biết đại khái một vài trường phái diễn xuất: Trải nghiệm, phương pháp, biểu hiện. Hai cái đầu tiên, vừa giống nhau vừa khác nhau, trường phái trải nghiệm gần như dựa vào bản thân diễn viên, đối với mỗi vai diễn, họ đều xuất phát từ "bản thân", tự phát trở thành nhân vật - Tôi là nhân vật, tôi làm việc này, tôi...
Hắn không biết Úc Vi Tinh sử dụng phương pháp diễn xuất nào, nếu là trường phái trải nghiệm... Tần Hành Hàn nhíu mày, "Em sẽ nhập vai vào nhân vật này?"
"Hả?" Úc Vi Tinh phản ứng chậm.
Bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tần Hành Hàn, bỗng dưng cậu hiểu, Tần Hành Hàn lo cậu là diễn viên trường phái trải nghiệm, nhập vai vào A Duyệt rồi trở thành A Duyệt, chìm đắm trong sự tuyệt vọng và đau khổ của A Duyệt, rất khó thoát ra.
"Sẽ nhập vai, nhưng không đến mức không thoát ra được. Diễn xuất của em nếu cứ phải xếp vào một trường phái, chắc là trường phái phương pháp, sẽ nhập vai vào nhân vật, cũng sẽ vận dụng kỹ thuật."
Cậu lại cười, "Vậy nên, anh đừng lo."
Nét mặt Tần Hành Hàn giãn ra, "Vậy thì được."
"Có thể đi được chưa?" Hắn nhìn đồng hồ, "Anh đặt xong nhà hàng rồi, bây giờ đi là vừa."
Úc Vi Tinh gật đầu, "Vâng."
Cậu quay đầu muốn dặn dò Cốc Nghi Tuyên, lại phát hiện không biết từ lúc nào cô đã lẻn ra ngoài, ra ngoài còn có Triệu Thạch Ninh và Phạm Cương, lúc này trong phòng hóa trang chỉ còn lại cậu và Tần Hành Hàn.
"..."
Úc Vi Tinh cầm túi trên ghế, "Đi thôi."
Tìm thấy Cốc Nghi Tuyên ở ngoài hành lang, Úc Vi Tinh lấy điện thoại và khẩu trang từ trong túi ra, rồi đưa túi cho cô, "Tối nay không cần đi theo anh, em về khách sạn đi."
Cốc Nghi Tuyên ôm túi, "Vâng."
Từ du thuyền xuống, một chiếc Bentley Mulsanne phiên bản kéo dài đã được lái đến, dừng lại trước mặt họ.
Tần Hành Hàn giúp mở cửa xe, Úc Vi Tinh cúi người lên xe, đột nhiên thấy Tần Hành Hàn đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu mình, để tránh cậu bị va vào, liền quay lại cười tươi với hắn.
Tần Hành Hàn cong môi, đợi cậu ngồi yên mới đóng cửa lại, tự vòng qua bên kia, lên xe.
Triệu Thạch Ninh và Phạm Cương lên xe đằng sau.
Xe khởi động, nhẹ nhàng rời khỏi bến tàu, trong xe không có gì, Úc Vi Tinh chống khuỷu tay lên bảng điều khiển trung tâm, tay chống cằm, như một đóa hoa nở rộ, tò mò hỏi: "Bọn mình đi đâu ăn? Ăn gì?"
Tần Hành Hàn nói một địa chỉ, hỏi: "Đồ ăn Pháp, em quen không?"
Cậu lắc đầu, cười híp mắt, "Được, miễn không phải kiểu Anh."
Tần Hành Hàn hiểu ý cậu, không khỏi bật cười.
"Ở nước ngoài mọi chuyện có suôn sẻ không?" Mặc dù họ gần như thường xuyên liên lạc, nhưng vì chênh lệch múi giờ và bận việc, lần nào cũng không nói chuyện được lâu.
"Mọi chuyện đều suôn sẻ."
"Không xảy ra chuyện xấu chứ?"
Nhìn chằm chằm Tần Hành Hàn, Úc Vi Tinh lại nói thêm một câu, "Không được lừa em, em sẽ giận đấy."
Tần Hành Hàn đành phải nói thật, "Có, nhưng không bị thương."
Úc Vi Tinh nhíu mày, "Chuyện gì vậy?"
"Bắn súng, không trúng anh, sau đó cảnh sát đã tìm ra đối phương. Đối phương là một con nghiện, đã chết vì dùng thuốc quá liều." Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa dịu nếp nhăn giữa mày của Úc Vi Tinh, "Đừng nhíu mày, anh không sao cả."
Tần Hành Hàn thật sự không sao, Úc Vi Tinh "ừm" một tiếng.
Cậu lại nhớ Ôn Di Tuyên, hỏi hắn: "Phía Ôn Di Tuyên có tiến triển gì không?"
"Vẫn chưa, khoảng thời gian này ngoài việc ra ngoài với Chu Hợp Trịnh, hầu như cô ấy không ra ngoài, thỉnh thoảng có ra ngoài một hai lần. Cũng có vài người đi cùng, không tiện tiếp cận."
"Nghe có vẻ, chị ấy thật sự bị giám sát." Úc Vi Tinh cố gắng nhớ lại nguyên tác, muốn tìm tình tiết liên quan đến Ôn Di Tuyên. Nhưng cậu lật tung tất cả những tình tiết mình nhớ được, vẫn không tìm thấy.
Cậu hơi buồn bực.
Đột nhiên má bị véo một cái, Úc Vi Tinh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen chứa đầy dịu dàng, Tần Hành Hàn nói: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện này không nên vội."
Nhìn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt Tần Hành Hàn, ánh mắt hắn như một tấm lưới dày đặc, bao bọc cậu từ mọi phía, trái tim Úc Vi Tinh đập loạn.
Cậu dời mắt, lặng lẽ hít thở sâu vài lần, ổn định nhịp tim rồi nói: "Em biết."
Im lặng một lúc, Úc Vi Tinh đổi chủ đề, "Anh sẽ ở lại thành phố G mấy ngày?"
"Hai ngày, chiều ngày kia sẽ về."
Cậu gật đầu, "Vậy à." Lại hỏi, "Vậy ngày mai anh còn đến phim trường không?"
Tần Hành Hàn cụp mắt, hàng mi che đi ánh mắt hắn, "Anh có việc."
Mặc dù biết diễn viên đóng cảnh thân mật là không thể tránh khỏi, hắn cũng có thể chấp nhận, nhưng hắn thật sự không muốn tận mắt chứng kiến thêm một lần nữa. Hắn vừa ghen tị, vừa cảm thấy khi Úc Vi Tinh được ôm hôn thật sự quá quyến rũ, hắn không phải là người không có dục vọng, đặc biệt đối với người hắn thích.
Hắn không thể phủ nhận, cảnh quay lúc nãy trên boong tàu, hắn đã xem đến mức mất kiểm soát. Nó khơi dậy hoàn toàn ham muốn ẩn sâu trong lòng hắn, cùng với đó là những suy nghĩ đen tối hơn - hắn muốn siết chặt eo Úc Vi Tinh, mạnh mẽ hôn lên môi cậu, hôn đến khi môi cậu đỏ mọng, đuôi mắt cũng ửng lên màu sắc tương tự, cũng muốn chạm vào làn da cậu, vuốt ve eo, mông, chân cậu...
Úc Vi Tinh nghe xong, thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá.
Ngày mai cậu và Thư Phàm vẫn còn một cảnh quay có mức độ lớn hơn: Sau nụ hôn trên boong tàu, A Duyệt đã thành công xin được một khoản tiền lớn từ Hoa Đàm Vinh, khiến hắn tin rằng Hoa Đàm Vinh là một con mồi ngu ngốc giàu có, vì vậy hắn muốn quyến rũ Hoa Đàm Vinh, kiếm được nhiều tiền hơn từ gã.
"Vậy ngày mai quay xong em sẽ tìm anh." Câu nói này thốt ra một cách tự nhiên, không hề nghĩ đến lý do tại sao họ phải thường xuyên gặp nhau, ăn ý ngầm hiểu nhau.
Tần Hành Hàn nói địa chỉ của hắn ở thành phố G, Úc Vi Tinh nhớ kĩ.
Sáu giờ rưỡi tối, họ đến nhà hàng, xe dừng lại. Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn xuống xe.
Đẩy cửa bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ liền tiến lên, dẫn họ đến chỗ Tần Hành Hàn đặt trước - tầng ba cạnh cửa sổ, ngắm nhìn thành phố về đêm.
Sau khi họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn bằng ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp, được phân loại chi tiết, Úc Vi Tinh thấy phiền nên trực tiếp gọi một set ăn, rồi đặt thực đơn xuống, nhìn Tần Hành Hàn gọi món.