Cửa sắt chạy bằng điện mở ra, biệt thự Úc gia đã gần ngay trước mắt.

   Xuống xe, Tần Hành Hàn tự cầm tranh, Úc Vi Tinh sóng vai cùng hắn bước vào biệt thự.

   Úc Vi Tinh lấy dép ở nhà cho hắn, do cố ý chuẩn bị cho hắn, cùng màu với Úc Vi Tinh, khác nhau ở chỗ một đôi có số lớn hơn, một đôi nhỏ hơn.

   Tần Hành Hàn phát hiện, ý cười hiện ra trong đáy mắt.

   Thay giày xong, Úc Vi Tinh vui vẻ chạy vào phòng khách, nhưng phòng khách không có ai, chỉ có Hoa Điểm Điểm làm ổ trên đệm chuyên dụng của nó, lười biếng vẫy đuôi phơi nắng, ngay cả Kẹo Dẻo cũng không thấy.

   Đi vòng quanh một vòng, cậu nháy mắt mấy cái, "Người đâu? Cũng không thể đã ra ngoài hết chứ?"

   Tần Hành Hàn nghiêng đầu, mắt nhìn xuống phía dưới cầu thang, một cánh cửa mở một nửa, nơi đó lộ ra một mảnh góc áo.

   Hắn vỗ vỗ bả vai Úc Vi Tinh, im lặng ném cho cậu một ánh mắt.

   Úc Vi Tinh nhìn theo hướng hắn ra hiệu, góc áo kia rất quen, không phải là bộ quần áo hôm nay Úc Dạ Bạch mặc sao? Anh cậu đúng là nhàm chán!

   Tuy nghĩ vậy, Úc Vi Tinh vẫn rất phối hợp diễn một cảnh, để cho Úc Dạ Bạch qua cơn nghiện chơi trốn tìm, đi vào phòng chứa đồ, đem người "bắt" ra.

   Cậu chống nạnh, "Anh, anh mấy tuổi?"

   Úc Dạ Bạch nắm hai chân trước của Kẹo Dẻo, để nó đứng lên, dùng móng vuốt vỗ Úc Vi Tinh, cười với cậu, "Ai bảo sáng nay em chạy nhanh như vậy, anh còn chưa nói hết."

   "Vậy anh muốn nói gì?" Úc Vi Tinh làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

   Úc Dạ Bạch liếc Tần Hành Hàn, nghĩ thầm mọi người đã tới, anh còn nói làm gì, vì thế nói: "Lái xe chậm xíu, trên đường cẩn thận."

   Úc Vi Tinh: "..."

   Úc Dạ Bạch buông móng vuốt Kẹo Dẻo ra, để 4 chân nó chạm đất.

   Trong ổ Kẹo Dẻo có một bộ quần áo của Úc Vi Tinh, cho nên nhớ rõ mùi của Úc Vi Tinh, được đặt xuống liền vui mừng cọ cọ quanh người Úc Vi Tinh, thân mật không chịu được.

   Ngồi xổm xoa đầu nó, Úc Vi Tinh lại ngẩng đầu nhìn anh trai mình: "Ba mẹ đâu?"

   "Ở trong phòng."

   Úc Dạ Bạch nói: "Bọn anh thấy em với Tần Hành Hàn."

   Úc Vi Tinh: "... Cho nên ba mẹ cũng tham gia trò chơi ngây thơ này của anh?"

   Úc Dạ Bạch cười híp mắt.

   Úc Vi Tinh: "..."

   Nhà họ có hơi nhàm chán.

   Nhưng, như vậy cũng tốt.

   Mặc dù ba mẹ lớn tuổi, nhưng vẫn giữ lại tính cách trẻ con như cũ, thỉnh thoảng cùng mấy đứa nhỏ chơi trò ấu trĩ, chứng tỏ bọn họ sống không lo không sầu, hạnh phúc vui vẻ.

   Úc Vi Tinh kéo Tần Hành Hàn ngồi xuống, nói với hắn: "Chờ em một lát, em lên lầu gọi bọn họ xuống."

   "Để anh đi", Úc Dạ Bạch vỗ rớt lông Kẹo Dẻo trên người, "Anh thay đồ luôn."

   Úc Vi Tinh gật đầu, "Dạ."

   Úc Dạ Bạch rời đi, Úc Vi Tinh vỗ vỗ Kẹo Dẻo tiếp tục đi theo cậu, để nó chạy đi phơi nắng với Hoa Điểm Điểm.

   "Anh muốn uống gì không?" Cậu hỏi Tần Hành Hàn.

   Tần Hành Hàn đặt tranh lên sô pha, "Không cần."

   "Vậy ăn chút trái cây đi." Úc Vi Tinh chuyển đĩa trái cây đến trước mặt anh.

   "Bé cưng", Tiếng nói dịu dàng của Bạch Trân truyền đến, Úc Vi Tinh nghe vậy lập tức đứng dậy đi lên cầu thang, Bạch Trân và Úc Vạn Lý cùng đi xuống, bởi vì buổi trưa chỉ là tiệc gia đình, bọn họ vẫn chưa mặc đồ chính thức, ăn mặc tương đối tùy ý.

   Bạch Trân ôm Úc Vi Tinh, buông cậu ra, kéo tay cậu, "Để mẹ nhìn kỹ."

   Tuy thường hay call video, nhưng video so ra vẫn kém gặp mặt thật, Bạch Trân kiểm tra Úc Vi Tinh từ đầu tới cuối một lần, giống như đánh giá của Úc Dạ Bạch tối hôm qua, "Hơi gầy."

   "Chờ quay xong nghỉ ngơi, rất nhanh có thể tăng cân." Úc Vi Tinh mỉm cười, lại cúi người ôm bà, "Sinh nhật vui vẻ, mẹ, chúc mẹ khỏe mạnh, mỹ lệ xinh đẹp."

   Bạch Trân cười cong mắt, "Mẹ đã ở cái tuổi này rồi, còn xinh đẹp gì nữa."

   "Mặc kệ ở tuổi nào, mẹ đều đẹp nhất." Úc Vi Tinh quay mặt nhìn Úc Vạn Lý, "Có phải không, ba."

   Úc Vạn Lý nắm tay vợ, "Đó là đương nhiên."

   Không để Tần Hành Hàn sang một bên, sau khi ôn chuyện đơn giản, Bạch Trân và Úc Vạn Lý đi về phía Tần Hành Hàn.

   Tần Hành Hàn đưa quà cho Bạch Trân, "Dì Bạch, sinh nhật vui vẻ."

   Úc Vạn Lý hỗ trợ nhận quà, Bạch Trân cười, "Cảm ơn."

   Bà lại hỏi: "Đây là tranh à?"

   Sở thích đốt tiền duy nhất của bà, là thu thập tranh chữ, nhưng bà thu không quá nhiều, đến nay có hơn 10 bộ thư họa, là thứ bà rất thích.

   "Vâng, nghe nói dì rất thích tranh của Tạ Thi Vân, vừa hay trong nhà có một bức, đưa cho dì."

   Quả nhiên ánh mắt Bạch Trân sáng lên, hiếm khi bà có hơi gấp gáp, "Có thể xem bây giờ không?"

   Tần Hành Hàn nhếch môi, "Đương nhiên có thể."

   Úc Vạn Lý mở bao bì ra, lộ ra bức tranh bên trong, bức tranh đã đóng khung xong, là một bức tranh hoa điểu màu sắc cực kỳ tươi sáng, Úc Vi Tinh lại gần nhìn, tuy cậu không có năng lực giám định và thưởng thức mỹ thuật gì, không nói nên lời nguyên cớ, nhưng vẫn có thẩm mỹ, bức tranh này đúng thật rất đẹp.

   Bạch Trân thích không nỡ buông tay, nhìn thật lâu mới cẩn thận đặt sang một bên, tầm mắt trở lại trên người Tần Hành Hàn, ôn hòa nói: "Món quà này quá quý giá, dì không thể nhận."

   Dạ tiệc từ thiện bà không đi, nhưng bà biết giá bức tranh này, 800 vạn, làm một phần quà mà nói, thật sự quý giá.

   Giống như Tần Hành Hàn đã sớm đoán trước, đã chuẩn bị từ ngữ, "Con cũng không hiểu về hội họa, thật ra bức tranh này do con cố ý đoạt với Tần Hướng Lan, chỉ là không muốn gã như mong muốn, sau khi lấy được vẫn đặt bừa ở trong phòng trữ vật trong nhà, dì là người thích hội họa, tặng cho dì so với đặt ở trên tay con có giá trị, là thích hợp nhất."

   Bạch Trân vừa muốn nói, Úc Vi Tinh giành trước một bước, "Mẹ, mẹ nhận đi, ừm, có thể như vậy, sau này mẹ làm cho anh ấy nhiều đậu sa tuyết miên hơn, mời anh ấy đến nhà ăn mấy bữa cơm, anh ấy sẽ vui vẻ."

   Ngẩng đầu cười với Tần Hành Hàn, ngữ điệu của cậu nhẹ nhàng, là một loại làm nũng tự nhiên, "Đúng không?"

   Tần Hành Hàn nhìn cậu, trong mắt có nụ cười, "Ừ."

   Bạch Trân nhìn bọn họ, như có điều suy nghĩ.

   Úc Dạ Bạch vừa thay quần áo, cũng khuyên: "Mẹ, mẹ nhận đi."

   Đi tới, đứng bên cạnh Úc Vi Tinh, anh nhìn Tần Hành Hàn một cái, lẩm bẩm một câu, "Dù sao sau này cũng là người nhà mình, cải trắng cũng đã chạy theo người ta."

   Bạch Trân không nghe rõ mấy câu này của anh, "Cái gì?"

   "Không có gì." Úc Dạ Bạch nhanh chóng xua tay.

   Úc Vi Tinh cách rất gần, nghe vậy, cậu mỉm cười nhìn Úc Dạ Bạch, giơ tay trái lên nhanh chóng đưa khuỷu tay đánh về phía anh, lại trừng anh một cái.

   Trong nháy mắt Úc Dạ Bạch ngoan ngoãn, yên lặng ngậm miệng lại.

   Bức tranh này cuối cùng Bạch Trân vẫn nhận được.

   "Vậy để tạm ở chỗ dì, nếu sau này con muốn, lúc nào cũng có thể lấy về.

   Không nói thêm gì nữa, Tần Hành Hàn gật đầu, "Vâng."



   Quà của Tần Hành Hàn tặng xong, Úc Vi Tinh cũng tặng châu báu mình cố ý đặt riêng cho Bạch Trân, Bạch Trân rất thích, nói buổi tối sẽ đeo chúng lên.

   "Bộ này rất hợp với lễ phục tối nay của mẹ, cảm ơn bé cưng."

   Úc Vi Tinh rất vui vẻ, mặt mày cong cong, "Mẹ thích là được."

   Úc Vạn Lý cũng chuẩn bị quà cho vợ, là một cái túi xách số lượng có hạn. Quà của Úc Dạ Bạch là một cái trâm cài áo, là đồ sưu tầm của một hoàng thất nào đó để lại ở Châu Âu, mấy tháng trước nhà sưu tầm trong nước đem nó bán đấu giá, anh mua lại.

   Bạch Trân nhận quà xong, nhờ chị Tô mang lên phòng trên lầu cất kỹ, mới kéo Úc Vi Tinh hỏi cặn kẽ chuyện ở đoàn làm phim.

   Bà lo Úc Vi Tinh chỉ báo tin vui không báo tin buồn.

   Úc Vi Tinh hiểu được nỗi lo của bà, trả lời câu hỏi của bà.

   Sau đó, cậu lại nhắc tới chuyện thú vị ở đoàn làm phim, ví dụ như Giang Thi Minh và Trương Y cùng Thẩm Lâm Lâm học tiếng Đông Bắc, kết quả trong lúc diễn, Giang Thi Minh không cẩn thận thốt lên một câu "sao chỉnh (sao vậy)", lúc ấy bầu không khí quay phim tương đối nặng nề, câu nói Đông Bắc bất thình lình này, khiến hiện trường bật cười...

   Bạch Trân nghe xong cũng cười, bởi vì câu "sao chỉnh" này của Úc Vi Tinh giọng điệu  rất thú vị, hơn nữa bà thấy con trai thật sự có quan hệ rất tốt với mọi người, khi nhắc đến cá nhân cụ thể, đều thú vị lại đáng yêu.

   Đó là quan điểm của một người bạn.

   Bà hoàn toàn yên tâm.

   —

   Mười hai giờ trưa, đúng giờ bắt đầu ăn cơm.

   Bữa trưa do Úc Vạn Lý mời đội đầu bếp Michelin đến làm, mỗi món ăn đều có đủ màu sắc hương vị.

   Sau khi ngồi xuống, Bạch Trân cố ý nói với Tần Hành Hàn: "Yên tâm, dì đã dặn đầu bếp không cho bất kỳ chế phẩm gia vị nào liên quan đến đậu phộng."

   Trong lòng Tần Hành ấm áp, lại lắc đầu nói: "Con không lo."

   Úc Vi Tinh ngồi bên cạnh Tần Hành Hàn, ăn được đồ ngon, sẽ chọc chọc cánh tay hắn, đề cử cho hắn, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một cái, bầu không khí thân mật bao phủ bọn họ.

   Bạch Trân thấy vậy, cùng chồng liếc nhau, hai người cũng phát hiện.

   Sau khi ăn xong, thừa dịp Úc Vi Tinh với Úc Dạ Bạch thần thần bí bí đi vào phòng bếp lấy bánh kem Marjolaine bọn họ làm lúc sáng, Bạch Trân ôn hòa nhìn Tần Hành Hàn, không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.

   "Hành Hàn, con thích bé cưng đúng không?"

   Một khi họ phát hiện, thấy rõ ánh mắt Tần Hành Hàn nhìn Úc Vi Tinh quá rõ ràng, cái loại dịu dàng, cưng chiều, quý trọng này, gần như đã đem chữ "thích" viết lên mặt.

   Bạch Trân đi thẳng vào vấn đề, đánh cho Tần Hành Hàn không kịp trở tay, hắn sửng sốt, từ từ đứng thẳng lưng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc mà quy củ.

   "Vâng, con thích em ấy." Hắn không giấu diếm.

   Bạch Trân hỏi câu thứ hai, "Hai người ở bên nhau?"

   "Không ạ", Tần Hành Hàn khẽ nói, "Con vẫn chưa nói cho em ấy biết."

   Bạch Trân nhìn thẳng hắn, dịu dàng hỏi: "Có phiền dì hỏi một câu vì sao không?"

   "Em ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt, cũng không hiểu tâm ý của mình." Ánh mắt Tần Hành Hàn rất nhu hòa, ánh mắt chuyển sang phòng bếp, rõ ràng không nhìn thấy người, hắn lại thập phần chuyên chú, "Hơn nữa bây giờ em ấy đang nhiệt tình yêu thích diễn xuất, chuyên chú diễn xuất, sự nghiệp của em ấy đang lên cao, phần tình cảm này của con, sẽ trở thành gánh nặng."

   Phần suy tính tốt đẹp này đối với Úc Vi Tinh, khiến ánh mắt Bạch Trân nhìn hắn càng thêm ấm áp hài lòng.

   Bà lại quay đầu nhìn chồng mình, Úc Vạn Lý gật gật đầu, nắm tay bà, đẩy một sợi tóc của bà rơi ở sau tai ra, giọng điệu mang theo ý cười, "Không ngờ quanh đi quẩn lại, 'hôn ước búp bê'  năm đó vẫn phải thực hiện."

   Năm đó Tần Hành Hàn dùng "hôn ước búp bê" để dỗ nhóc Úc Vi Tinh hắn vẫn nhớ rõ, khi đó hắn đã 10 tuổi, chỉ là ấn tượng của hắn đối với nhóc Úc Vi Tinh lúc ấy sâu bao nhiêu, cũng không có.

   Hắn đối với Úc Vi Tinh có ấn tượng, cảm thấy hứng thú, là từ sau lần chạm mặt ở đình hóng gió đêm đó, hắn phát hiện tính cách Úc Vi Tinh có thay đổi lớn, không còn bộ não đương não, bệnh vương tử, trở nên tiến bộ, bắt đầu cố gắng.

   Nghe xong, Tần Hành Hàn nhìn chăm chú bọn họ, con ngươi vốn quá mức tối màu chiếu vào ánh sáng sáng ngời, giống như ngôi sao, "Bọn dì không phản đối?"

   Ánh mắt Bạch Trân từ ái, "Không phản đối, dì tin con sẽ quý trọng bé cưng."

   Lời nói của bà lại chuyển hướng, "Nhưng lúc nãy con cũng nói, bây giờ bé cưng vẫn chưa thấy rõ tâm ý của mình, không rõ tình cảm của mình, cho nên dì hi vọng con có thể kiên nhẫn chờ thêm, chờ nó tự phát hiện, chờ sự nghiệp diễn xuất của nó có thành tựu, có thể không?"

   Đây vốn là việc Tần Hành Hàn đang làm, hắn đồng ý không chút do dự.

   Bạch Trân cười rộ, "Người làm bạn với bé cưng trong tương lai là con, dì sẽ rất vui, bởi vì con đang suy nghĩ cho bé cưng, thật sự đối tốt với nó."

   Bà trừng mắt nhìn, "Cho nên con phải cố gắng lên, để bé cưng cũng thích con."

   Tần Hành Hàn thả lỏng lòng bàn tay, hắn trịnh trọng nói: "Con sẽ."

   --------------------

   Tác giả có lời muốn nói:

   [Bắt bọ: 11.14/8:53]

   Ngày mai gặp lại, bắn tim~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play