Nhóm fan tối nay của Úc Vi Tinh rất đông vui.
Sáu cô gái ăn xong bữa tối Úc Vi Tinh mời xong mới trở lại khách sạn, sau đó vội vàng lên nhóm chia sẻ kinh nghiệm tối nay, lại chia sẻ ảnh chụp chung với Úc Vi Tinh.
Một hơi nổ tung rất nhiều người.
【Các cậu ngồi cùng bàn với Tinh Tinh à?】
【Đáng giận, tại sao tôi phải tăng ca, tôi cũng muốn Tinh Tinh ký to, cũng muốn chụp ảnh chung, cũng muốn được mời!】
【Không có ai muốn khoe chữ của Tinh Tinh à? Chữ khải viết rất đẹp!】
【Đúng rồi đúng rồi, Tinh Tinh đã nhận quà chưa? Anh ấy có thích không?】
【Món quà kia do mười mấy chị em trong nhóm gom tiền mua, rất đắt, 12,6 vạn, nhưng giá cả này ở trong tuyến thương hiệu của nó, cũng không tính là cao cấp, chỉ có thể xem như cấp bậc nhập môn.】
【Tinh Tinh trả lại, chờ ngày mốt chị mang đến cửa hàng trả lại, sau đó trả lại tiền cho mọi người.】
【Tinh Tinh nói em ấy không cần chúng ta mua quà quý giá, em ấy có tiền có thể tự mình mua, bảo chúng ta cầm tiền mua đồ mình thích hoặc ăn một bữa ngon.】
【Nói như thế nào nhỉ, em theo đuổi minh tinh hai năm, toàn xem mặt mà thích, lần đầu em đụng phải người như Tinh Tinh không nhận quà xa xỉ, mới phát hiện, minh tinh vốn không cần em tiêu số tiền này?】
【Chị cũng lần đầu gặp, che mặt, lần trước chị làm fan của một idol nhỏ, đu thành đại fan, thành công thêm cậu ta vào danh sách bạn tốt, ngày nào cậu ta cũng ngọt ngào gọi chị tỷ tỷ, làm nũng với chị, chị bị dỗ đến choáng váng, dùng tiền mua các loại hàng xa xỉ cho cậu ta, tốn 5-60 vạn.】
Đề tài chuyển đến chuyện các cô tiêu tiền cho những đầu tường nhỏ khác, cuối cùng tất cả mọi người trầm mặc.
Một lát sau, mới có người nói:
【Đột nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình lọt hố Tinh Tinh, mới có thể theo đuổi minh tinh tốt như vậy, anh ấy ở sân bay cứu người xong không nhân cơ hội quảng bá rộng rãi, quay phim nghiêm túc cố gắng, không nhận quà lại rất dịu dàng với fan, ô ô ô, anh ấy thật sự rất tốt.】
【Vi Tinh của hiện tại khiến tui cảm thấy hoàn toàn khác biệt với anh ở trước kia, tui càng ngày càng chờ mong Vi Tinh trưởng thành, hy vọng anh càng ngày càng tốt.】
……
Úc Vi Tinh cũng không biết chuyện cậu đối xử tốt với fan sinh ra ảnh hưởng, thấy Cốc Nghi Tuyên trở về, liền gọi cô lại gần, "Các chị ấy về khách sạn hết rồi?"
"Về rồi, em gọi xe đưa họ đi rồi mới về."
"Vất vả cho em rồi." Úc Vi Tinh lấy một cái ly sạch sẽ, rót cho cô một ly nước ấm, lại hỏi: "Có đủ tiền không? Không đủ anh đưa cho em."
Cốc Nghi Tuyên nâng ly, gật đầu như gà mổ thóc, "Đủ rồi đủ rồi, còn mấy trăm đồng chưa dùng hết, em sẽ chuyển lại cho anh."
Úc Vi Tinh phất tay, mỉm cười: "Không cần, em cầm đi."
Cốc Nghi Tuyên nháy mắt mấy cái, hai má đỏ bừng, rất vui vẻ, "Vậy em nhận!"
Úc Vi Tinh ừ một tiếng, quay đầu nhìn Chu Lẫm, "Anh giúp em chuẩn bị sáu phần quà nhỏ, có thể ngày mai các chị ấy sẽ đến, anh dặn bảo vệ chú ý một chút, nếu đến, thì thông báo cho em một tiếng, em sẽ ra ngoài gặp các chị ấy, đừng để các chị ấy chờ lâu như hôm nay."
Chu Lẫm ghi nhớ, "Được."
"Đúng rồi, chiều nay cô Lâm có gọi cho anh, ý của cô ấy là muốn tiếp tục 3 năm với cậu, phí phát ngôn là 350 vạn, sau này nếu muốn tiếp tục, sẽ bàn lại lần nữa."
Úc Vi Tinh kinh ngạc, "Sao lại cao như vậy? Không phải em nói 80 vạn là đủ rồi sao?"
"Không phải anh nói, phải nói là anh còn chưa nói, cô ấy đã chủ động nói, cô ấy rất biết ơn cậu."
Chu Lẫm nhìn cậu, mỉm cười, "Bây giờ cậu có thể yên tâm, cô Lâm cũng không cảm thấy sự giúp đỡ của cậu là lẽ đương nhiên, cậu không giúp nhầm người."
Úc Vi Tinh cười rộ, sắc mặt thoải mái: "Ừ."
Cậu dừng lại, "Anh trả lời cô ấy đi, phí phát ngôn có thể giảm thêm 50 vạn, số tiền này cô ấy cầm đi làm sản phẩm thật tốt, hy vọng 20, 30 năm tiếp theo, Thường Hoan Hỉ vẫn giữ được tấm lòng ban đầu, vẫn không thay đổi."
Đây là lần đầu tiên Chu Lẫm giảm giá, nhưng gã có thể đoán được suy nghĩ của Úc Vi Tinh.
Úc Vi Tinh không thiếu tiền, cho nên càng thêm bằng lòng giúp đỡ, lúc đầu cậu có thể lấy giá rẻ tiếp nhận phát ngôn thương hiệu của Thường Hoan Hỉ, mục đích chỉ vì không hy vọng ký ức tuổi thơ của rất nhiều người từ nay về sau biến mất, hiện giờ Lâm Tiêu Mân chủ động tăng giá mời cậu tiếp tục hợp đồng, mà không phải bán thảm hy vọng cậu giúp đỡ vô điều kiện, giúp đỡ vô số lần, đối với chuyện này, cậu bằng lòng đưa ra ý tốt.
Chu Lẫm nói: "Được, ngày mai anh sẽ nói với cô ấy."
—
Thời gian bận rộn ở phim trường, nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đến tháng hai.
Ngày 7 tháng 2 là sinh nhật 55 tuổi của Bạch Trân, Úc Vi Tinh đi diễn một tuần, cuối cùng cũng về thành phố D sớm hơn một ngày.
Về đến nhà đã là nửa đêm, Bạch Trân và Úc Vạn Lý đã ngủ hết, chỉ có Úc Dạ Bạch đang chờ cậu —— lần này cậu về, cũng không nói cho Bạch Trân, muốn cho bà một bất ngờ, người biết, chỉ có Úc Dạ Bạch.
Đã lâu Úc Dạ Bạch không gặp em trai, sau khi đánh giá cậu từ đầu đến chân, nghiêm túc nói: "Lại gầy."
Úc Vi Tinh cúi đầu nhìn mình, vẫn quấn áo lông rất dày, tại sao Úc Dạ Bạch nhìn ra được? Cậu đúng thật gầy đi vài cân.
Không đợi cậu hỏi, Úc Dạ Bạch giống như tâm linh tương thông, bước trước nói: "Mặt em vốn nhỏ, bây giờ nhỏ hơn, cằm lại nhọn."
Có lẽ là vì ngày nào cũng soi gương, đúng là Úc Vi Tinh không để ý chuyện này, vội vàng sờ mặt, "Có phải rất kỳ quái không?"
Cậu cũng không muốn biến thành mặt rắn tinh.
"Không có gì lạ, đẹp hơn", Úc Dạ Bạch nói, "Nhưng em đã đủ gầy, không thể gầy thêm nữa."
Nói xong, anh không nhịn được giơ tay lên nhéo nhéo mặt em trai, tuy vẫn rất mềm, nhưng rõ ràng thịt hai má không còn nhiều như trước, lễ mừng năm mới lần này, phải bổ sung thật tốt.
"Phải mập thêm nữa mới dễ bóp." Anh lầm bầm đem lời trong lòng nói ra.
Úc Vi Tinh: "..."
Nheo mắt lại, Úc Vi Tinh đánh rơi tay Úc Dạ Bạch, sau đó hai tay duỗi dài, xoa mặt anh một trận.
Úc Dạ Bạch vui tươi hớn hở, em trai thân cận với anh, anh rất vui, chờ Úc Vi Tinh muốn rút tay đi, còn chủ động khom lưng hướng về phía Úc Vi Tinh, vẻ mặt nuông chiều không giới hạn "Em thích bóp thì tiếp tục".
Úc Vi Tinh cười khúc khích, thu tay về, quay lại chuyện chính hỏi: "Anh, thứ em muốn anh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi."
Úc Vi Tinh gật đầu: "Ờm, vậy anh ngủ sớm đi, em cũng tranh thủ thời gian ngủ một giấc, ngày mai phải dậy sớm."
"Mấy giờ em dậy? Anh giúp em."
"Năm giờ đi, bình thường mẹ và ba thường rời giường lúc 7 giờ."
Úc Dạ Bạch "Ừ" một tiếng, "Được."
Khi đồng hồ báo thức 5 giờ vang lên, Úc Vi Tinh nhanh chóng ấn tắt từ trên giường bò dậy, sợ nằm thêm một giây sẽ không nhịn được tiếp tục ngủ nướng.
Cậu thật sự rất buồn ngủ.
Dùng nước lạnh rửa mặt, mới tỉnh táo lại.
Rửa mặt xong, cậu mặc quần áo thoải mái xuống lầu, Úc Dạ Bạch cũng đã dậy, trông anh rất buồn ngủ, ngáp liên tục.
Bị lây bệnh cũng ngáp mấy cái, buồn ngủ thiếu chút nữa lại bị câu ra, Úc Vi Tinh không khỏi đề nghị, "Anh, nếu không anh lại trở về ngủ một lát?"
Úc Dạ Bạch: "..."
Anh lặng lẽ che miệng lại.
Uống xong một ly nước ấm, cuối cùng hai người cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Nghe thấy tiếng động, chị Tô ở lầu một mở cửa đi ra, nhìn thấy Úc Vi Tinh, ngẩn người, "Tiểu thiếu gia, cậu về rồi?", lại nói tiếp, "Dậy sớm như vậy các cậu muốn làm gì?"
Úc Vi Tinh nói: "Bọn em muốn làm Marjolaine Cake cho mẹ, mẹ được ăn trong chuyến du lịch lần trước, nói rất thích."
Chị Tô hiểu ngay, "Sinh nhật mẹ, hai người muốn khiến bà ấy ngạc nhiên, đúng không?"
Chị mỉm cười, "Hai người chờ xíu, chị cũng muốn giúp."
Úc Vi Tinh lắc đầu: "Không cần đâu chị Tô, bọn em tự làm cũng được."
Chị Tô nghe xong, cũng không miễn cưỡng, xoay người trở về phòng. Bình thường 6 giờ cô đã rời giường chuẩn bị bữa sáng, bây giờ còn sớm một chút, có thể ngủ lại một giấc.
Marjolaine Cake cũng không dễ làm, tháng trước Úc Vi Tinh mời một vị đầu bếp bánh ngọt ba sao Michelin dạy học, kiên trì tần suất mỗi ngày làm một cái bánh ngọt, mấy ngày hôm trước, mới miễn cưỡng lấy được 75 điểm đánh giá.