Đại khái do quá mức thẳng thắn mà toát ra kinh ngạc, tầm mắt Tần Hành Hàn khẽ chuyển, đến bên cậu. Úc Vi Tinh nhanh chóng thu lại biểu cảm, ánh mắt va phải hắn, gật đầu với hắn.
Tần Hành Hàn cũng gật đầu với cậu.
Bạch Trân đem bách hợp và điểm tâm tách ra đặt trước bia mộ, đứng dậy nói chuyện với Tần Hành Hàn, "Mấy năm nay con có khỏe không? Mấy năm chị Hinh vừa qua đời, dì từng tìm con vài lần, nhưng ông nội con không cho dì gặp con, nói con đang tiếp nhận trị liệu, rất xin lỗi, dì không biết bọn họ bao che hung thủ, dì cho rằng...".
"Con rất khỏe, dì Bạch, " Tần Hành Hàn cắt ngang bà, "Ngài không cần xin lỗi, ai có thể ngờ em trai sẽ giết anh trai, cũng sẽ không ngờ cả nhà Tần gia đều giúp một kẻ giết người thoát tội."
Hắn cúi đầu, nhìn bánh kem bày trước bia mộ, "Ngài còn nhớ rõ mẹ con thích ăn gì."
Bạch Trân thấy hắn không muốn nhắc đến những chuyện kia, phối hợp với hắn chuyển đề tài, "Khẩu vị của chị Hinh rất giống dì, lúc trước bọn dì kết duyên là do đồ ăn."
Bạch Trân và Trình Hinh cũng không phải người cùng tầng lớp, tuổi tác cũng chênh lệch bảy tuổi, không phải bạn học, càng không phải cựu sinh viên, các bà kết duyên, bắt nguồn từ hai chiếc bánh kem.
Hai người trời xui đất khiến lấy nhầm bánh kem của đối phương, Trình Hinh đặt bánh kem để tổ chức sinh nhật cho con trai lớn, mà Bạch Trân đặt là để ăn bánh kem kỷ niệm ngày cưới với Úc Vạn Lý, không có biện pháp dùng chung.
Cũng may bọn họ lúc đó đang tổ chức cùng một khách sạn, hai người muốn về tiệm bánh, gặp nhau trong thang máy.
Trình Hinh tính cách tốt, người xinh đẹp, từ trước đến nay luôn dễ gần, trao đổi bánh kem xong, bà nhiệt tình mời Bạch Trân với Úc Vạn Lý đi qua chơi, hai người từ chối không được, đi qua một lát.
Sau đó họ trò chuyện, phát hiện sở thích, tam quan như nhau, thường xuyên qua lại, dần dần thành bạn bè thân thiết.
"Con biết hàng năm ngài đều đến, có tâm." Tần Hành Hàn nói.
Bạch Trân cười, "Dì và chị Hinh là bạn bè, đến bái tế bạn bè, không phải là điều nên làm sao. Nhưng sao con biết? Dì chưa từng gặp con trước đây."
"Những bánh kem và hoa này, hàng năm ngài đều tặng, con nhìn thấy."
Bạch Trân gật đầu, dư quang quét qua Úc Vi Tinh thủy chung không lên tiếng, kéo cậu lại đây, giới thiệu: "Đây là Vi Tinh, con còn nhớ không?"
Tần Hành Hàn nhìn về phía Úc Vi Tinh, lộ ra một nụ cười, không đạt tới đáy mắt, ánh mắt vẫn rất lạnh nhạt, "Lúc trước chúng ta đã gặp qua."
Bạch Trân kinh ngạc, quay đầu nhìn Úc Vi Tinh.
Úc Vi Tinh nói với bà: "Tuần trước ở công viên, bọn con có gặp nhau một lần, con nghĩ anh ấy cần giúp đỡ ... Con không nhận ra anh ấy."
Cho dù đổi thành nguyên chủ, phỏng chừng cũng không biết, dù sao mười mấy năm không gặp, huống hồ lần cuối cùng gặp mặt, cậu mới năm tuổi.
Tần Hành Hàn nói: "Giống nhau, tôi cũng không nhận ra."
Úc Vi Tinh nhìn hắn.
Cậu đã ở trong lòng soát xong kịch bản về Tần Hành Hàn trong sách. Sau khi ba mẹ Tần Hành Hàn qua đời, không đến hai năm ông bà ngoại cũng qua đời theo, trong tang lễ, hắn biết hung thủ thật sự sát hại ba mẹ là ai, lại có ai bao che cho gã -- cả Tần gia, gần như đều tham dự.
Khi đó hắn mới 14 tuổi, còn quá nhỏ để trả thù, cũng không thể làm được.
Sống chung với hung thủ, ngụy trang trước mặt hung thủ, không thể lộ ra nửa điểm sơ hở. Hắn từng bởi vì không cẩn thận biểu hiện ra một chút hận ý nên bị nghi ngờ, thiếu chút nữa bị hung thủ lợi dụng đồ ăn hắn dị ứng giết chết.
Tần Hành Hàn bị dị ứng đậu phộng rất nghiêm trọng, ăn một chút sẽ gây suy hô hấp.
Tần Hành Hàn thời niên thiếu sống rất gian nan.
Hắn cũng bởi vì hoàn cảnh như vậy, trở nên cực đoan, mẫn cảm, đa nghi, còn có chút cổ quái, hắn chưa bao giờ đem cảm xúc thật sự lộ ra ngoài, có thể làm cho người ta nhìn thấy, đều do hắn muốn người ta nhìn thấy.
Cậu đoán, Tần Hành Hàn chắc là sau khi gặp cậu ở công viên, lập tức sai người điều tra cậu.
"Không sao, bây giờ quen biết rồi." Bạch Trân cười, "Bọn con đều là người trẻ tuổi, sau này có thể liên lạc nhiều hơn, ra ngoài chơi một chút."
Úc Vi Tinh: "..."
Tạm biệt, bất kể là nhân vật chính hay boss phản diện, cậu đều muốn tránh xa.
"Mẹ--"
"Được."
Giọng nói của cậu với giọng nói Tần Hành Hàn cùng lúc vang lên, Úc Vi Tinh nghe được lời của Tần Hành Hàn, ngẩn người.
Tần Hành Hàn tại sao có thể đồng ý?
Không nên vậy.
Cậu lấy cớ nghĩ cho Tần Hành Hàn, công việc bận rộn, trong nhà loạn, muốn ở với bạn gái... À, không đúng, nhân vật phản diện không có bạn gái, hắn độc thân đến cuối đời, không mập mờ với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào.
Tần Hành Hàn nhìn cậu, thái độ rất thân thiện, "Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc một chút?"
Úc Vi Tinh: "..."
Cậu muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dáng Bạch Trân vui vẻ, vẫn lấy điện thoại di động ra, trao đổi số điện thoại với Tần Hành Hàn, còn thêm wechat.
Avatar wechat của Tần Hành Hàn giống như một bức tranh kỳ lạ quỷ dị, một mảng lớn màu đen thuần và đỏ, chân tay vặn vẹo, mơ hồ có thể thấy được mặt quỷ và răng nanh... Cậu chưa từng học qua tâm lý, nhưng cũng có thể từ bên trong nhìn thấy một chút trạng thái tâm lý của Tần Hành Hàn.
Sau 12 tuổi, thế giới của hắn méo mó, ngớ ngẩn, hắn giống như ở trong bóng tối, không thể tìm thấy bất cứ ai để được giúp đỡ.
Hắn chưa từng bước ra.
Bái tế bạn thân xong, Bạch Trân chuẩn bị rời đi, Úc Vi Tinh đi theo bà.
Đi vài bước, Úc Vi Tinh quay đầu nhìn thoáng qua, Tần Hành Hàn vẫn đứng trước bia mộ, sống lưng thẳng tắp, giống y như đúc khi bọn họ đến.
Bầu trời xanh thẳm, cỏ cây xanh biếc, gió mát thổi qua, hoa lay động, xung quanh một mảnh bừng bừng sức sống, nhưng bóng lưng Tần Hành Hàn, cô đơn đơn độc, có vẻ cực kỳ cô đơn.
"Cục cưng đang nhìn gì?" Bạch Trân hỏi.
"Không có gì," hai giây sau, Úc Vi Tinh nói, "Chỉ cảm thấy anh ấy rất cô đơn."
Bạch Trân cũng quay đầu lại, ánh mắt chứa đựng thương tiếc.
Bà thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ Úc Vi Tinh, "Nếu con rảnh, liên lạc với nó nhiều hơn, dẫn nó ra ngoài chơi, mười mấy năm qua nó quá đau khổ, chỉ sợ chưa thật sự thả lỏng."
Úc Vi Tinh hiểu được, chắc hẳn Bạch Trân nhìn ra Tần Hành Hàn cũng không thật sự thoải mái, cho nên muốn cậu dẫn Tần Hành Hàn đi lại nhiều hơn, không nên một mực đắm chìm trong quá khứ, mà bà là trưởng bối, có một số việc luôn không tiện ra mặt.
Cậu đồng ý.
Đối phương có nguyện ý đi ra không, quyền chủ động kỳ thật ở trong tay Tần Hành Hàn, cậu nghĩ, Tần Hành Hàn phỏng chừng sẽ không nguyện ý kết giao với cậu, vừa rồi thân thiện, hơn phân nửa là nể mặt Bạch Trân.
-
Rời khỏi nghĩa trang, họ trực tiếp trở về nhà.
Bạch Trân có chút mệt mỏi, về đến nhà lập tức trở về phòng, Úc Vi Tinh có chút lo lắng cho bà, đi theo đến cửa, Bạch Trân cười với cậu, "Mẹ không sao, chỉ là nhớ đến một ít chuyện cũ, tâm trạng không tốt lắm, muốn yên tĩnh một mình."
Úc Vi Tinh dặn dò: "Nếu không thoải mái ở đâu, phải nói cho con biết, con ở trong phòng tập."
"Được."
Nhìn Bạch Trân trở về phòng, Úc Vi Tinh suy nghĩ một chút, lại đến phòng bếp nấu một chén dương chi cam lộ, phối hợp với bánh kem Mousse còn lại ngày hôm qua, đưa cho Bạch Trân.
•Dương chi cam lộ:
•Bánh kem Mousse socola:
Sau đó, cậu đi đến phòng tập trên tầng bốn.
"Úc Vi Tinh" trong thế giới sách cũng từng học múa, chỉ là cậu ta là người hứng thú ba phút, học không đến hai tháng lập tức ngại khổ với mệt không học, phòng tập trang trí xong lập tức gác lại.
Úc Vi Tinh luyện múa hai tiếng đồng hồ, một thân mồ hôi, cậu dừng lại nghỉ ngơi.
Một tay cầm ấm đun nước uống, tay kia cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa màn hình, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, cậu nhìn lướt qua, tất cả đều là bạn xấu của nguyên chủ mời cậu đi ra ngoài chơi.
Cậu không để ý, tắt điện thoại, đứng dậy tiếp tục luyện múa.
Luyện mãi đến sáu giờ chiều, cậu mới dừng lại, tắm rửa thay quần áo đi xuống lầu.
Úc Vạn Lý và Úc Dạ Bạch đã trở về, Bạch Trân cũng xuống lầu, nghỉ ngơi một buổi chiều, tâm trạng của bà đã khôi phục lại, thấy cậu xuống lầu, dịu dàng hỏi: "Cục cưng tập xong rồi sao? Có mệt không?"
"Không mệt." Khom lưng vuốt ve Alaska đang lấy đầu to cọ cọ cậu, Úc Vi Tinh lại gọi Úc Vạn Lý với Úc Dạ Bạch, "Ba, anh."
Úc Vạn Lý cả người thoải mái, "Ai, cục cưng."
Úc Dạ Bạch nhường vị trí, nhìn chăm chú Úc Vi Tinh, Úc Vi Tinh ngồi xuống dưới ánh mắt chờ mong của y.
Úc Dạ Bạch mở miệng, nói chuyện phiếm: "Mẹ nói, hôm nay hai người gặp Tần Hành Hàn, em cảm thấy thế nào về cậu ta?"
Cuối cùng ba chữ "thế nào" (怎么样) này rất linh tính, nghe có vẻ như hai người bọn họ rất thân thiết, y còn có ý tiếp tục tác hợp cho bọn họ.
"...... Rất tốt. "
Úc Dạ Bạch nhìn cậu, "Gần đây công ty có kế hoạch hợp tác với Tần thị, hạng mục giao cho em phụ trách? Tiếp xúc nhiều hơn với những người trẻ tuổi xuất sắc có thể thoát khỏi nỗi đau thất tình nhanh hơn."
"..." Thật đúng là có ý này.
"Không được đâu anh, ngày mai em phải theo giáo viên học diễn xuất, không có thời gian." Úc Vi Tinh bật cười một tiếng, lại nói, "Em không đau khổ, đã qua rồi."
Úc Dạ Bạch không tin lắm, nếu không có, tại sao lâu như vậy cũng không ra ngoài, còn tập múa mỗi ngày lâu như vậy, không phải do phát tiết bi thương tính lừa gạt ai đây.
"Thật." Cậu nói lại một lần nữa một cách nghiêm túc.
"Được rồi." Úc Dạ Bạch miễn cưỡng tin.
Dù sao nếu như em trai còn tiếp tục như vậy, y lập tức đi tìm người đàn ông ưu tú hơn, một người không được nhanh chóng đổi sang người khác, luôn có thể tìm được người phù hợp.
Lúc này, chị Tô đến gọi bọn họ ăn cơm, một nhà bốn người quây quần.
Ăn cơm tối xong, Úc Vi Tinh chọn một bộ phim, mọi người ngồi xem cùng nhau, đến hơn mười giờ, mới nói lời tạm biệt với nhau, trở về phòng.
Hơn bảy giờ rưỡi ngày hôm sau, Chu Lẫm đã đến.
Gã vốn tưởng mình phải đợi Úc Vi Tinh chuẩn bị thật lâu, không ngờ người vừa tới, Úc Vi Tinh đã chuẩn bị xong, xách túi là có thể đi.
Gã sững sờ trong chớp mắt, phục hồi tinh thần nói: "Đi thôi."
Úc Vi Tinh đeo túi xách xong, hỏi gã, "Anh đã ăn sáng chưa? Không ăn trước à? Bây giờ còn sớm sẽ không đến muộn."
"Không cần, tôi đã ăn rồi."
Úc Vi Tinh nghe xong, cùng gã rời đi.
Sau khi lên xe, Chu Lẫm nói: "Cậu nhớ kỹ đường một chút, sau này tự mình đi, được không?"
"Được."
Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn cậu một chút, không nhịn được cảm khái, "Cậu thật sự thay đổi."
Dừng lại, nghiêm túc nói: "Rất tốt, nếu sau này cậu có thể duy trì, diễn xuất một lần nữa, tôi đảm bảo với cậu, chắc chắn cậu có thể nổi tiếng."
Úc Vi Tinh cười, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên mặt cậu, cực kỳ xinh đẹp, "Tôi cũng cam đoan với anh, sẽ."
Từ Phượng và con gái sống ở khu biệt thự Hải Vân, nơi đó cách trung tâm thành phố không tính là gần, gần bốn vòng, có chút lệch, nhưng khu biệt thự gần học viện điện ảnh và truyền hình, lái xe chỉ hơn mười phút.
Đây là nguyên nhân năm đó Từ Phượng mua chỗ này.
Tám giờ rưỡi, bọn họ đến nơi, con gái Từ Phượng Âu Dương Tình là nhân viên truyền thông, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nàng tự mình mở cửa.
Chu Lẫm và nàng là bạn học thời đại học, lúc đi học quan hệ rất tốt, gã có thể vì Úc Vi Tinh mời Từ Phượng làm giáo viên, là do đi theo con đường này.
"Bọn cậu đến rất sớm, mau vào đi."
Chu Lẫm và Úc Vi Tinh thay giày, đi theo Âu Dương Tình vào biệt thự.
"Muốn uống gì? Trà, đồ uống, nước?" Nàng hỏi Chu Lẫm.
"Nước là được rồi, phiền cậu." Chu Lẫm nói.
Âu Dương Tình lắc đầu.
Rót nước cho bọn họ, Âu Dương Tình nhanh chóng mang theo bọn họ lên lầu ba, sau đó đẩy ra một gian cửa trong đó, ý bảo bọn họ đi vào.
Úc Vi Tinh đi vào phòng, phát hiện bên trong giống như phòng luyện múa, gương khổng lồ chiếm cứ một bức tường, phòng rất trống trải, chỉ có một góc đặt một cái sô pha, một bà lão đeo kính ngồi ở chỗ đó, tóc bà đã trắng xóa, khí chất lại vô cùng xuất chúng, liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Úc Vi Tinh lễ phép chào hỏi: "Cô Từ."