Sang tuần đến tháng 12, các kênh truyền hình lớn bắt đầu ghi hình dạ hội đón giao thừa, năm người Thẩm Lâm Lâm, Sở Thần Thăng, Giang Thi Minh, Trương Y, Tống Viễn Bân mấy tháng trước đã được mời, hơn nữa còn bày tỏ sẽ tham dự.
Tiến độ《Thiên Hạ Vô Song》 vượt mức quy định không ít, Hà Kỳ Vinh đối với chuyện bọn họ xin nghỉ, không có dị nghị gì, rất thoải mái đồng ý.
Sáu người trong đoàn nhân vật chính đi luôn 5 người, còn lại một mình Úc Vi Tinh, Hà Kỳ Vinh suy nghĩ một lúc, dứt khoát vung tay, cũng cho Úc Vi Tinh nghỉ.
Ngày nghỉ đột nhiên từ trên trời giáng xuống Úc Vi Tinh: "?"
"Không nghỉ cũng không sao, tôi có thể quay một mình." Úc Vi Tinh lấy lại tinh thần, nói.
Hà Kỳ Vinh thật sự càng ngày càng thích Úc Vi Tinh, nhìn xem, cái gì gọi là tự giác với chăm chỉ, đây, cho ngày nghỉ cũng không cần!
Vẻ mặt y ôn hòa nói: "Không vội, những thứ kia đối với cậu mà nói rất nhanh, nhiều nhất hai ngày sẽ quay xong, bọn họ phải đi 4 ngày, cậu nghỉ ngơi 2 ngày trước."
Úc Vi Tinh: "..."
Đạo diễn rất tin tưởng cậu.
Nhưng loại tin tưởng này, cậu rất thích.
Hai ngày nghỉ cũng không nhiều lắm, nếu như phải quay về thành phố D, trên đường đi về sẽ tốn hết thời gian một ngày, huống chi Bạch Trân, Úc Vạn Lý còn chưa đi du lịch về, hạng mục của Úc Dạ Bạch đang ở thời kỳ mấu chốt, gần như anh luôn ở công ty.
Suy nghĩ một lúc, Úc Vi Tinh vẫn quyết định không về, sau khi ngủ một giấc thật ngon, đi dạo thành phố H.
Hôm trước thành phố H có tuyết rơi, cảnh sắc "Đoạn kiều tàn tuyết", cậu chỉ nghe qua, chưa từng gặp thật trong ngày tuyết rơi, hiện tại có ngày nghỉ, lại vừa lúc tuyết rơi, có thể đi xem.
•Đoạn kiều tàn tuyết (断桥残雪): Tuyết còn sót lại trên cầu Đoạn.
Chu Lẫm là người có bạn gái, có ngày nghỉ dù thế nào cũng phải về, nhưng gã lo cho Úc Vi Tinh, lôi kéo Cốc Nghi Tuyên dặn dò hơn một giờ, trước khi đi, lại lôi kéo Úc Vi Tinh nói nửa ngày.
Lúc đầu Úc Vi Tinh còn chăm chú nghe, nhưng nghe nghe, dần dần im lặng, cùng một chuyện sao có thể nói đi nói lại nhiều lần như vậy?
Cậu trực tiếp đem người đẩy vào trong xe, "Anh bị fan mama bám vào người à, thật dong dài!"
Nói xong, cậu lại dặn dò tài xế lái xe, sau đó "bang" đóng cửa xe lại.
Chu Lẫm: "..."
Fan mama thì sao chứ!
Giận!
......
Ngày hôm sau, Úc Vi Tinh vẫn dựa theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, cậu mở mắt ra sửng sốt vài giây, nhớ ra hôm nay được nghỉ, ôm cái gối lăn một vòng, lại ngủ tiếp.
Ngủ đến 10 giờ, cuối cùng cậu cũng dậy.
Rửa mặt thay quần áo, cậu cầm điện thoại kiểm tra wechat, quả nhiên thấy được dự báo thời tiết Tần Hành Hàn gửi cho cậu 2 giờ trước.
Mặc dù lần trước bị bệnh là do quay cảnh mưa, nhưng từ đó về sau, Tần Hành Hàn thường xuyên gửi cho cậu dự báo thời tiết, nhắc cậu phòng lạnh.
Úc Vi Tinh nhìn dự báo, mím môi cười, tâm trạng cũng tốt như ký hiệu trời nắng trên dự báo thời tiết.
Cầm điện thoại ra phòng khách, lúc đun nước pha cà phê, cậu tựa vào đảo bếp, cúi đầu nhắn tin cho Tần Hành Hàn.
【Úc Vi Tinh】: Vừa rời giường, hôm nay em được nghỉ.
【Úc Vi Tinh】: Lát nữa chuẩn bị đi thành phố H, em sẽ chụp ảnh phong cảnh gửi anh coi.
Tần Hành Hàn không trả lời ngay, đoán chừng vẫn đang bận, đợi đến khi nước sôi, cậu pha cà phê xong ngồi vào sô pha, điện thoại mới "ting" một tiếng, nhận được phản hồi.
【Tần Hành Hàn】: Em muốn chụp ảnh à?
Úc Vi Tinh cong mắt, buông cà phê trong tay xuống, trả lời: 【Để em chụp ảnh phải trả cái giá khác đó.】
Cậu lại trả lời:【Ví dụ như, trao đổi đồng giá.】
【Tần Hành Hàn】: Em muốn ảnh của anh?
【Úc Vi Tinh】: Em muốn coi ảnh chụp của anh khi còn bé, lần trước anh đã xem ảnh của em, em vẫn chưa xem ảnh của anh, không công bằng.
Tần Hành Hàn rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, khóe môi cong lên, khí thế cả người cũng nhu hòa.
Dự án đầu tiên xảy ra vấn đề lớn, mấy ban quản lý đã chuẩn bị sẵn sàng bị phê bình: "???"
Bọn họ nhìn nhau, ai cũng kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy?
Bên kia là ai?
Đậu má, bọn họ sắp có bà chủ à?
Tầm mắt Lâm Kha liếc ông chủ nhà mình vài cái, thấy hắn vẫn còn nhắn tin, gạt mấy ban quản lý sang một bên, cuối cùng ho một tiếng, nhắc nhở: "Tần tổng."
Tần Hành Hàn nghe tiếng, cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa nhạt xuống, khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng, "Vấn đề hai người phản ánh tôi đã biết, nửa giờ sau họp, Lâm Kha, đi thông báo cho người khác."
Mấy tầng quản lý đi theo Lâm Kha rời đi, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đều thở ra một hơi, mang theo tâm trạng về lại chỗ cũ, hoàn toàn thả lỏng.
Bọn họ rất rất tò mò người Tần Hành Hàn nói chuyện là ai, lại có thể khiến Tần Hành Hàn lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy, không nhịn được muốn bát quái, vì vậy hỏi Lâm Kha, "Trợ lý Lâm, vừa nãy Tần tổng nói chuyện với ai vậy?"
Lâm Kha nhìn bọn họ, mỉm cười: "Ô tổng, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, không phải phóng viên bát quái."
Ô tổng lên tiếng và những người khác vểnh tai: "..."
Không nói thì không nói, dù sao nếu như có bà chủ, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ biết, chân ái làm sao cam lòng giấu, hận không thể chiêu cáo thiên hạ mới đúng.
Hơn nữa những lời này của Lâm Kha không phải phủ nhận, vậy không phải là thừa nhận sao?
Xem ra bọn họ đúng thật sắp có bà chủ rồi, quá đáng mừng!
-
Ăn cơm trưa xong, Úc Vi Tinh mang theo Cốc Nghi Tuyên xuất phát đến thành phố H.
Từ rạp chiếu phim đến thành phố H không xa lắm, đi đường cao tốc rất thuận tiện, không kém ba giờ, bọn họ đã vào nội thành thành phố H. Không đi thẳng đến khu thắng cảnh, bọn họ đến khách sạn trước.
Khách sạn đặt ở Lâm Giang, Úc Vi Tinh trực tiếp đặt hai phòng.
Khách sạn Lâm Giang nổi tiếng với môi trường nghỉ ngơi xa hoa, thoải mái và các món ăn ngon, lần trước Cốc Nghi Tuyên ăn tối, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ, lúc này lại có thể ở căn hộ có giá hơn mấy ngàn, sau khi cô mở cửa vào phòng, liền vui mừng cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh, định chia sẻ với bạn bè và người nhà.
Thấy cô chụp không đẹp không biết tạo dáng, Úc Vi Tinh mỉm cười, "Cần giúp không?"
Tuy Cốc Nghi Tuyên đã làm trợ lý cho Úc Vi Tinh mấy tháng, nhưng phần lớn công việc đều do Chu Lẫm làm, cô cũng trao đổi với Chu Lẫm tương đối nhiều, không đủ quen thuộc với Úc Vi Tinh.
Cô vẫn hơi lo lắng, "Có thể không?"
"Đương nhiên có thể." Úc Vi Tinh đưa tay về phía cô, cầm lấy điện thoại nói: "Anh dạy em tạo dáng."
Cốc Nghi Tuyên vốn là cô gái hoạt bát, ngắn ngủi câu nệ đi qua, liền khôi phục tính cách vốn có, vui vẻ nhờ Úc Vi Tinh giúp cô chụp hơn 10 tấm ảnh.
Trả lại điện thoại cho cô, Úc Vi Tinh nói: "Lát nữa anh phải ra ngoài, em không cần đi theo anh, tự mình đi chơi đi."
Cốc Nghi Tuyên ngẩn người, "Nhưng mà..."
Úc Vi Tinh cướp lời cô: "Không sao, một mình anh tiện hơn."
Cậu lại cười, "Em cũng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong, cậu còn chuyển một ngàn đồng cho Cốc Nghi Tuyên, làm tài chính đi chơi.
......
Tuyết rơi sáng nay ở thành phố H đã ngừng rơi. Trận tuyết này không tính là nhỏ, lại rơi một ngày một đêm, mặc dù mặt trời mọc, nhưng tuyết vẫn chưa tan.
Úc Vi Tinh mặc áo dài, quấn khăn quàng cổ màu lam, mặt và bàn tay gần như chôn trong khăn quàng cổ, chỉ chừa ra một đôi mắt xinh đẹp lộ ra ngoài.
Một mình cậu đi vào khu thắng cảnh, có lẽ vì đã đến cuối năm, lại không phải cuối tuần, không có quá nhiều du khách, cũng chỉ thấy có mấy đầu người, có thể thật sự thưởng thức phần khó gặp này, chỉ có lúc tuyết rơi mới có thể thưởng thức được cảnh đẹp.
Vừa đi vừa cầm máy ảnh chụp ảnh, Úc Vi Tinh bước lên cầu, ngẩng đầu nhìn lại, núi xa nước gần đều hãm trong một mảnh thuần trắng, ánh nắng ấm áp của mùa đông buông xuống, giống như phủ thêm một tầng kim quang cho bức tranh thủy mặc mang màu sắc thanh nhã này, đẹp đến kinh tâm động phách.
Than thở xong, cậu chợt nghĩ đến Tần Hành Hàn, không thể chờ thêm nữa phải chia sẻ vẻ đẹp này cho hắn.
Để máy ảnh xuống, cậu lấy điện thoại ra, tìm được góc độ tốt nhất, đem cảnh sắc thu vào ảnh chụp, nhưng trước khi gửi đi, cậu lại nghĩ đến đối thoại của mình và Tần Hành Hàn lúc sáng, vì thế mở camera trước, bản thân cũng bước vào khung hình.
Nhưng mà cậu chụp vài tấm, vẫn không hài lòng.
Selfie quá vô hồn.
Vào lúc này.
"Có cần giúp gì không?"
Một giọng nói ôn hòa vang lên, Úc Vi Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn theo tiếng.
Đập vào mắt là một khuôn mặt cực kỳ đẹp mắt, ngũ quan của anh nhu hòa tinh xảo, mi mục như họa, khí chất ưu nhã xuất trần, lúc này mặc áo lông trắng, mỉm cười đứng dưới ánh mặt trời, đẹp không giống người thật, giống như tự mang theo kính lọc nhu quang, làm cho người đi qua; bên cạnh anh cũng phải tự giác đè thấp tiếng nói chuyện, sợ anh biến mất không thấy.
Úc Vi Tinh nhận ra anh.
Anh là nhân vật thụ chính trong thế giới sách, Tô Kiến Trần.
Đem mặt cùng tên của anh đặt đối diện, Úc Vi Tinh theo bản năng nhìn xung quanh, tìm kiếm một nhân vật chính khác.