Thấy Úc Vi Tinh bỗng nhiên ngẩn người, Tần Hành Hàn mở miệng: "Sao vậy?"

  Suy nghĩ trong nháy mắt bị kéo trở lại, Úc Vi Tinh lắc lắc đầu, lại cười rộ lên, "Không có gì, chỉ là bị anh làm cho kinh ngạc."

  Lời vừa dứt, cậu nhanh chóng ấn nút chụp ảnh, chụp lại cảnh Tần Hành Hàn ngây người vì lời nói của mình, sau đó nhìn ảnh cười.

  "Không phải nói anh đẹp à, sao lại cười?" Tần Hành Hàn nhìn cậu cười thoải mái, giọng nói cũng mang theo ý cười nhè nhẹ.

  Úc Vi Tinh dịch mông, cọ đến bên cạnh hắn, đưa điện thoại cho hắn xem.

  Ảnh chụp thật ra vẫn rất đẹp, dù sao người mẫu cũng rất đẹp, chỉ là biểu cảm sững sờ của Tần Hành Hàn quá mức rõ ràng, biểu cảm như vậy rất ít khi xuất hiện trên mặt hắn, cho dù có cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hiện tại bị dừng lại trên ảnh chụp, giống như là biến thành biểu cảm vĩnh cửu ở trên mặt...

  Quá buồn cười.

  Tần Hành Hàn xem xong, thấy Úc Vi Tinh vẫn còn cười, hơi bất đắc dĩ, "Buồn cười như vậy à?"

  "Cũng không phải", Cậu cố gắng ngừng cười, "Chỉ là ngạc nhiên thôi."

  Cậu gửi ảnh cho Bạch Trân, "Cũng cho mẹ em xem."

  Tần Hành Hàn đột nhiên đưa tay véo cái má mềm mại của cậu, Úc Vi Tinh hoảng sợ, điện thoại thiếu chút nữa đập xuống đất, luống cuống tay chân ôm chặt, mở tròn mắt nhìn về phía Tần Hành Hàn.

  "Anh..."

  "Em chia sẻ lịch sử đen của anh, anh nhéo em một cái, rất công bằng." Tần Hành Hàn lẽ thẳng khí hùng.

  Úc Vi Tinh ngậm miệng.

  Nhéo thì nhéo, cũng không mất miếng thịt nào.

  Bạch Trân nhanh chóng trả lời cậu, Úc Vi Tinh truyền lại lời của bà: "Mẹ em nói biểu cảm của anh bây giờ phong phú, chân thật hơn nhiều."

  Tần Hành Hàn rũ mắt, ánh mắt bị lông mi che khuất nhu hòa, "Bởi vì em."

  Úc Vi Tinh nghiêng đầu: "Em?"

  "Đúng vậy." Ngón tay Tần Hành Hàn đặt bên người vân vê, xúc cảm vừa rồi còn quanh quẩn ở đầu ngón tay, ấm áp, mềm mại, tựa như sau khi hắn tiếp xúc với Úc Vi Tinh, Úc Vi Tinh cho hắn cảm giác.

  Hắn bị cái ấm áp do Úc Vi Tinh phóng thích vây quanh, được Úc Vi Tinh đặt ở trong lòng, quan tâm, không hay không biết, tường thành xây dựng từ nhỏ đã sụp đổ, băng cứng bọc lấy hắn hòa tan, hắn cũng mềm mại theo.

  Úc Vi Tinh trừng mắt: "Vậy không phải em rất giỏi à?"

  Tần Hành Hàn cười một tiếng, "Ừ, rất giỏi."

  "Vậy em có phần thưởng không?" Úc Vi Tinh tiến đến trước mặt hắn, trong mắt phản chiếu ánh mặt trời, trong suốt mà sáng ngời.

  "Có, em muốn gì?"

  "Em nghĩ đã..." Úc Vi Tinh nói xong, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bàn tay thon dài trắng nõn nhanh chóng nâng lên, sờ mặt Tần Hành Hàn nhanh chóng nhéo một cái rồi rút về, người cũng đứng lên chạy đến bên cạnh, sau đó cười thật to với Tần Hành Hàn, "Em cũng muốn nhéo anh một cái."

  Tần Hành Hàn lại ngây người, lúc ngẩng đầu, Úc Vi Tinh đã ra khỏi đình, đến dưới một gốc cây mai, giơ điện thoại chụp một đóa hoa mai ở khoảng cách gần.

  Cậu ngửa mặt, bởi vì ánh mặt trời chói mắt, ánh mắt hơi nheo lại, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mặt trời bao phủ toàn thân cậu, tất cả từ ngữ tốt đẹp của thế gian, đều có thể dùng ở trên người cậu.

  ...

  Phương Tiểu Tiểu và Lâm Thi Vận đi theo, đem tất cả tương tác của bọn họ nhìn hết vào mắt.

  Lấy góc nhìn cp mà xem, động tác nhéo mặt của bọn họ cực kỳ "mập mờ", rada cp trong đầu Lâm Thi Vận tự động khởi động, ôm trái tim đập thình thịch, khóe môi giương lên thật cao, ánh mắt sáng ngời.

  Phương Tiểu Tiểu là fan nhan sắc thuần túy, hai anh đẹp trai đứng cùng nhau, cô bị sự đẹp trai làm chân mềm nhũn, hơn nữa cô cảm thấy, rất rất đẹp!

  Hai người không nhịn được cùng lúc thở dài, thở dài xong, nhìn nhau.

  "Thi Thi sao cậu lại thở dài?" Phương Tiểu Tiểu hỏi.

  "Không thể chụp ảnh." Tình ý thật sự quá đẹp, nàng lại muốn dập đầu rồi!

  Lâm Thi Vận lại hỏi cô, "Còn cậu?"

  "Cũng thế."

  "Không thể chụp ảnh, quá đáng tiếc!"

  Lâm Thi Vận nhíu mày, "Cậu không cảm thấy hai người bọn họ rõ ràng có tình ý à? Cậu không ngại đầu tường nhỏ yêu đương ư?"

  Phương Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, "Nếu Úc Vi Tinh buôn bán nhan sắc và nam sắc, vậy tớ rất để ý, anh ấy hiển nhiên không phải, chỉ muốn phát triển theo hướng diễn viên, vậy tớ sẽ không để ý."

  Cô kéo cánh tay bạn tốt, "Được rồi, chúng ta đi thôi, đi tìm bạn học lấy điện thoại, sau đó ra ngoài chơi. Lần trước tớ đến, tìm được một cửa hàng đồ ăn rất ngon, chúng ta đi ăn."

  Cảnh quay lúc nãy đã đủ chứng minh thực lực của Úc Vi Tinh, mục đích hôm nay đã hoàn thành, các cô không cần phải tiếp tục ở lại, có thể xem nhưng không thể quay, thật sự quá tra tấn.

  Lâm Thi Vận gật đầu, "Được."

  -

  Buổi chiều, Tần Hành Hàn tìm được Hà Kỳ Vinh.

  Nghe nói ngày mai hắn phải đi, Hà Kỳ Vinh tượng trưng giữ lại, lại hỏi: "Tần tổng còn có chuyện gì?"

  "Tối nay tôi muốn mời mọi người ăn một bữa cơm."

  Hà Kỳ Vinh ngẫm lại, đồng ý.

  Sự ưu tú của Úc Vi Tinh kích thích một lượng lớn diễn viên, tất cả mọi người đều tự giác tập luyện, diễn càng nghiêm túc, tiến độ quay phim của đoàn làm phim nhanh hơn dự tính một mảng lớn, cũng không cần quá gấp.

  Buổi tối coi như cho mọi người nghỉ ngơi, ăn uống no đủ, lại nghỉ ngơi một đêm, nghỉ ngơi dưỡng sức.

  Vì thế 7 giờ quay xong cảnh cuối cùng, Hà Kỳ Vinh liền tuyên bố tin tức tốt buổi tối được nghỉ. Có thể nghỉ ngơi, tất cả mọi người đương nhiên đều vui vẻ, phim trường tràn ngập hơi thở khoái hoạt.

  Tần Hành Hàn cũng không để mọi người đi xa, đặt luôn mấy căn phòng ở khách sạn bọn họ ở, từ camera đến sắp xếp, ai cũng không cần bận tâm. Nhưng chỉ có mấy diễn viên chính, đạo diễn, giám chế, biên kịch và hắn ở một phòng, những người khác đều chia đến phòng khác.

  Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn lên.

  Nhân viên phục vụ đi rồi, cửa phòng một lần nữa đóng lại, Hà Kỳ Vinh liền bưng chén rượu lên, kính trước Tần Hành Hàn một chén.

  Mở màn từ rượu, trong phòng náo nhiệt hẳn lên.

  Ai cũng kính Tần Hành Hàn, cuối cùng đến lượt Úc Vi Tinh, sau khi Úc Vi Tinh chạm cốc với hắn, lại không cho hắn uống nữa, mà đưa cho hắn bát canh.

  Tần Hành Hàn bưng canh, nụ cười công thức hóa cuối cùng cũng đạt đến đáy mắt, cả người mềm nhũn.

  Những người khác:...

  Ồ~

  Bọn họ yên lặng cúi đầu, cầm đũa lên ăn.

  Chỉ có Trương Y nhìn chằm chằm, một tay ở phía dưới cầm lấy tay Thẩm Lâm Lâm, liều mạng kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, trong lòng đã bị "A a a a a" quét đầy.

  CP của cô quá ngọt!! Chúc mừng CP!!

  Tay Thẩm Lâm Lâm bị nắm có hơi đau, nàng nghiêng đầu nhìn thấy biểu cảm của Trương Y, rất quen thuộc, là niềm vui đu cp khi nàng còn niên thiếu, không khỏi mỉm cười.

  Nàng lại gần, nhỏ giọng nói: "Thu liễm tí đi, em quá rõ rồi."

  Trương Y giật mình, vội cúi đầu, qua hai giây, lại không nhịn được lặng lẽ giương mắt, nhìn Tần Hành Hàn và Úc Vi Tinh tương tác, hai mắt hóa thành ngôi sao nhỏ.

  Bữa ăn này rất ngon. Mặc dù có uống rượu, nhưng uống không nhiều lắm -- Úc Vi Tinh đưa canh cho Tần Hành Hàn, cơ bản không ai đụng vào rượu.

  Ngoại trừ Hà Kỳ Vinh và giám chế, bọn họ tự mình uống.

  Cơm nước xong, bọn Thẩm Lâm Lâm cùng nhau lên lầu trở về phòng, chỉ để lại Tần Hành Hàn và Úc Vi Tinh. Úc Vi Tinh định cùng Tần Hành Hàn ra ngoài đi dạo.

  Đi vào trong thang máy, cuối cùng Sở Thần Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm.

  Thẩm Lâm Lâm nhìn anh ta: "Cậu làm sao vậy?"

  Sở Thần Thăng cười khổ một tiếng: "Vừa rồi Tần tổng hữu ý vô tình nhìn tôi vài lần, lạnh lạnh lùng lùng, chắc ngài ấy đang cảnh cáo tôi."

  Cảnh cáo cái gì, mặc dù anh ta không nói rõ, nhưng trong lòng mọi người biết rõ.

  Dù sao công ty quản lý của Sở Thần Thăng là giải trí Tây Bách, bản thân anh ta cũng xào qua cp vài lần, ăn lợi nhuận cp.

  Thẩm Lâm Lâm thu lại vẻ mặt, "Vậy cậu còn muốn làm không?'

  Trương Y, Giang Thi Minh, Tống Viễn Bân đều nhìn về phía anh ta.

  Sở Thần Thăng hơi xấu hổ, "Trước kia tôi cảm thấy, dù sao tôi tùy tiện diễn vai fan cũng có thể chấp nhận, công ty sắp xếp marketing lại thật sự khiến tôi đạt được lợi ích, cho nên qua loa cho xong, tiếp nhận marketing cũng chẳng sao, bây giờ ngẫm lại, có ý nghĩ này thật sự rất không xứng với những người yêu thương, ủng hộ tôi."

  Giang Thi Minh vỗ vỗ bả vai anh ta, Tống Viễn Bân cũng nói: "Từ giờ trở đi nghiêm túc là được."

  "Thật ra", Trương Y liếm liếm môi, mặt đỏ bừng, "Anh có nghĩ đến việc, Tần Hành Hàn nhìn anh, là do anh đóng vai Cổ Khê, mà Cổ Khê thích Yến Vô Song không?"

  Anh ta thoát diễn tương đối chậm, mỗi lần diễn xong ánh mắt anh ta nhìn Úc Vi Tinh vẫn còn đắm chìm trong phim, phải hơn 10 phút mới khôi phục bình thường.

  Sở Thần Thăng giật mình: "Ý em là ngài ấy thích Úc Vi Tinh?"

  Trương Y ôm mặt, "Ừmm!"

  Cảm giác đề tài như ngựa hoang thoát cương, chạy rất xa, Giang Thi Minh ho khan, "Đừng đoán nữa."

  Tống Viễn Bân không nói gì, gật đầu.

  Thẩm Lâm Lâm cũng phụ họa: "Bọn họ có quan hệ gì, ai thích ai, không liên quan đến chúng ta."

  Dừng một chút, nàng lại nhắc nhở Trương Y, "Em có thể nói ở trước mặt bọn chị, nhưng những người khác không cần nhắc đến, người quản lý của em cũng vậy, Úc Vi Tinh cũng không phải nghệ sĩ của Ngự Phong."

  Nàng nhấn mạnh câu cuối.

  Trương Y cũng không phải đồ ngốc, ý của Thẩm Lâm Lâm, cô hiểu. Úc Vi Tinh không phải nghệ sĩ của Ngự Phong, trước mắt lợi ích liên quan chỉ có bộ phim này, một khi độ hot chiếu phim qua đi, bất cứ tin tức gì của cậu cũng có thể bị lợi dụng.

  Ví dụ như khi thay minh tinh bị netizen gièm pha hoặc scandal, sẽ tung ra một chuyện liên quan đến nghệ sĩ khác, hấp dẫn sự chú ý.

  "Yên tâm đi chị Lâm Lâm, em hiểu mà."

  ...

  Buổi tối hơi lạnh, nhưng gió không quá lớn, Úc Vi Tinh không đội mũ, chỉ đeo khẩu trang, che khuất miệng mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

  Chỗ này là một thị trấn nhỏ, so ra kém hơn cuộc sống về đêm của thành phố lớn, thời gian một đêm, hai bên cửa hàng đóng cửa, người đi đường chỉ còn lác đác mấy người, ai cũng vội.

  Đương nhiên cũng có nơi náo nhiệt, ngay một con phố buôn bán bên ngoài rạp chiếu phim, có đồ ăn, có vật kỷ niệm, chạy thẳng đến nửa đêm. Nhưng nơi đó không phải là đích đến của bọn họ, náo nhiệt không liên quan đến bọn họ.

  Đạp trên mặt đất đầy lá ngô đồng, Úc Vi Tinh mới nhớ ra một chuyện, chắp tay sau lưng, vòng đến trước mặt Tần Hành Hàn, "Đúng rồi, sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?"

  Nguyên tác không nhắc qua, cậu cũng không hỏi Bạch Trân.

  "Ngày 7 tháng 12."

  "Vậy sắp đến rồi."

  Trở lại bên cạnh Tần Hành Hàn, sóng vai với hắn, Úc Vi Tinh hỏi tiếp: "Anh có thứ gì muốn có không?"

  Tần Hành Hàn quay đầu, nhìn cậu thật sâu.

  Úc Vi Tinh nhìn lại hắn: "Hả?"

  "Không có", Tần Hành Hàn nhận lấy một mảnh lá cây rơi xuống, cầm nó trong tay thưởng thức, đèn đường chiếu vào mặt hắn, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, "Sau khi ông bà ngoại cũng qua đời, anh không tổ chức sinh nhật nữa."

  Úc Vi Tinh đem những lời này lý giải thành "Không ai tổ chức cho anh nữa", nhịp tim thoáng chậm lại, không khỏi cảm thấy đau lòng. Cậu vỗ bả vai Tần Hành Hàn, bên ngoài lộ ra ánh mắt cong cong, nghiêm túc nói: "Sau này em làm cho anh."

  Lời hứa hẹn giống như theo gió đêm, rơi vào lỗ tai Tần Hành Hàn, cũng rơi vào đáy lòng hắn, con ngươi sâu như đêm, chiếu vào từng điểm đầy sao.

  Khẽ nhếch môi, hắn bỗng giơ tay lên, lướt qua đỉnh đầu Úc Vi Tinh, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu.

  "Được, anh sẽ nhớ."

  Giọng hắn nhẹ nhàng: "Em cũng phải nhớ lời đêm nay đã nói."

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  [Chờ sửa]

  Sau này cập nhật chuyển đến buổi chiều, cố gắng trước 6 giờ càng hay.

  Bắn tim

  -

  Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2022-10-29 12:32:05~2022-10-30 15:31:50~

  Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Thứ bảy miễn phí 1 chai;

  Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play