Nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau tất cả mọi người lấy ra trạng thái tinh thần no đủ nhất.

  Hôm nay tổ B của Hà Kỳ Vinh chỉ sắp xếp một cảnh tiêu diệt thổ phỉ, tuy rằng chỉ có một cảnh, nhưng khó khăn lớn nhất, là một cảnh đánh nhau theo nhóm, cảnh đánh nhau phải dùng đến rất nhiều diễn viên quần chúng.

  Mà nhân vật lên sân khấu ngoại trừ sáu nhân vật chính, còn có nha dịch quan sai.

  Là cảnh quay chứa hơn trăm người.

  Mà cảnh đánh nhau này cũng không phải quay ở phim trường, phải lên núi, bên kia đã sớm bố trí cảnh đẹp. Đoàn làm phim tốn thời gian một tháng, dựng một sơn trại, đợi đến khi quay xong, lại dỡ bỏ.

  Ngọn núi này là khu thắng cảnh chưa khai phá xong, chỉ sửa một con đường lên núi, nhưng cũng đủ để một chiếc xe đi qua.

  Họ xuống xe từ bãi đậu xe trên núi, rồi đi bộ đến trại, mất 20 phút.

  Úc Vi Tinh uống nước xong, nghỉ ngơi vài phút, đã tìm thầy chỉ đạo võ và nhóm diễn viên quần chúng sắp đối diễn với bọn họ, cùng nhau luyện tập.

  Thấy thế, Thẩm Lâm Lâm đặt salad trái cây xuống, vỗ vỗ vạt áo đứng dậy, bên cạnh nàng, Sở Thần Thăng cũng đặt cái chén vào trong tay người quản lý, không để ý tới lời nói của anh nữa, đứng dậy.

  Giang Thi Minh nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Úc Vi Tinh đã luyện tập, cũng yên lặng cất kỹ điện thoại và tai nghe, giao cho trợ lý.

  Trương Y: "..."

  Tầm mắt quét đến Tống Viễn Bân đang ngồi một mình cách đó không xa, ánh mắt cô sáng lên, nghĩ thầm tốt xấu gì cũng có một người đi cùng cô, nhưng giây tiếp theo, Tống Viễn Bân nhanh chóng ăn xong chocolate trợ lý đưa đến, lại uống hai ngụm nước, mím môi đứng dậy, bước nhanh qua, gia nhập.

  Trương Y: "..."

  Ô ô ô, cô còn chưa nghỉ ngơi đủ.

  Sáu người cầm vũ khí của mình, dưới sự chỉ đạo của thầy chỉ đạo võ, không ngại phiền, một lần lại một lần cùng diễn viên quần chúng đối diễn, ai nấy đều tranh thủ đem động tác làm đến hoàn mỹ nhất.

  Ánh đèn, quỹ đạo, dây thép còn chưa chuẩn bị xong, nhân viên công tác ở hiện trường bận rộn, Hà Kỳ Vinh cũng bận rộn chạy ngược chạy xuôi, vất vả lắm mới dừng lại uống ngụm nước, thấy tất cả mọi người đang tự giác luyện tập, 10 phần hài lòng.

  Lúc đoàn làm phim lên núi, trời vừa sáng không lâu, nhiệt độ hơi thấp, lúc này mặt trời đã treo cao, tỏa ra đủ nhiệt, sương mù giữa khe núi tiêu tán, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống, hình thành hiệu ứng Tyndall, cột sáng rơi trên đỉnh đầu, trông rất đẹp mắt.

  Hà Kỳ Vinh vội vàng cho người chụp lại, chờ tháng sau tiến vào thời kỳ tuyên truyền, sẽ phát tán ra ngoài.

  Lại qua nửa giờ, Hà Kỳ Vinh kêu bọn họ ngừng luyện tập, bảo bọn họ đi thay trang phục diễn, chuẩn bị di chuyển một lát để điều chỉnh.

  Trận di chuyển này kéo dài tương đối lâu, đợi đến khi hoàn thành, đã hơn nửa buổi sáng, 10 giờ.

  Chính thức quay trước, Hà Kỳ Vinh gọi bọn Úc Vi Tinh đến trước mặt, "Cảnh đánh nhau hôm nay có độ khó rất lớn, sẽ không thể quay xong chỉ trong một ngày, cho nên các cậu cũng không cần gấp, càng gấp càng quay không tốt, hiểu chưa?"

  Điểm ấy trong lòng mọi người đều rõ, nghe xong, đều tỏ vẻ mình hiểu.

  Đeo xong dây thép, Úc Vi Tinh nghe thấy tiếng đánh ván, mũi chân nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên cây, một tay ôm thân cây, nhìn sơn trại phía trước.

  Thổ phỉ quá nhiều, chỉ dựa vào sáu người bọn họ, chỉ sợ không thể diệt sạch.

  Nhóm thổ phỉ này chiếm cứ trên núi nhiều năm, không biết đã gây bao nhiêu tai họa cho dân chúng, nếu buông tha, cũng không có cách nào an ủi những người vô tội trên trời có linh thiêng.

  Bởi vậy tối hôm qua sau khi Yến Vô Song biết được bọn Cổ Khê đều là đệ tử danh môn, quyết định lợi dụng môn phái danh vọng, liên hợp quan phủ cùng nhau tiêu diệt thổ phỉ.

  Thật ra quan phủ cũng lo những thổ phỉ này làm chuyện xấu, nhưng nhân thủ bọn họ không đủ, vài lần báo lên Lẫm Kinh, Lẫm Kinh không phái người tới, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không còn cách nào khác.

  Nghe qua thân phận của bọn Yến Vô Song, biết họ muốn tiêu diệt thổ phỉ, vội vàng đồng ý, phái binh lính trong phủ đi, giao cho bọn họ hết.

  Tối qua Yến Vô Song đã đến một lần, đối với sơn trại quen thuộc, hắn xung phong, đến dò xét tình huống trước.

  Trải qua vụ việc tối qua hắn giết người vượt ngục, bố trí trong phòng của sơn trại tăng thêm, mà những người bị giam giữ ban đầu bị giải đến sân hết, trại chủ đang thẩm vấn từng người một.

  Thấy một tên đạo tặc đang muốn giết người, Yến Vô Song không trốn nữa, quạt trong tay bay ra, người cũng từ cành cây nhảy xuống. Quạt cắt đứt cổ tay đạo tặc, trong tiếng gào thét thống khổ của gã, quạt bay về trong tay Yến Vô Song, hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, vừa vặn đứng trước hơn 10 dân chúng bị trói.

  "Ngươi là ai?" Trại chủ ngồi trên ghế hét lớn một tiếng, cả đàn chim hoảng sợ cất cánh.

  Yến Vô Song ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua đám người, rơi vào trên người đối phương, gió núi thổi hồng y của hắn tung bay, hắn gằn từng chữ, thay những người qua đường vô tội chết oan và thôn dân nói: "Người lấy tính mạng của ngươi."

  Cánh môi trại chủ mấp máy, hung hãn nhìn chằm chằm Yến Vô Song, "Xem ra lại là một kẻ đến tìm chết, để ta thành toàn cho ngươi --" Hai tay gã mở ra, giọng nói như mãnh thú, "Hỗn Nhị, lấy cho ta roi thép!"

  Hỗn Nhị ai một tiếng, roi thép bay ra, sau khi trại chủ tiếp được, mang theo nó bay lên nhảy ra khỏi đám người, đến trước mặt Yến Vô Song, roi thép hung tàn nện vào Yến Vô Song.

  Yến Vô Song nhanh chóng lùi về phía sau, tránh được một kích nặng nề, tầm mắt quét qua đám thổ phỉ vọt đến, mũi chân hắn đạp một cái, mượn lực đạo vũ khí của bọn họ, nhảy lên không trung, khi xoay người trên không trung, tay trái rút ra nhuyễn kiếm, mũi kiếm sắc bén cuốn theo khí lạnh, đánh tới sau lưng trại chủ.

  Đột nhiên, Hà Kỳ Vinh hô một tiếng: "Cắt!"

  Động tác của mọi người dừng hết.

  Hà Kỳ Vinh nói với diễn viên Lưu Sùng đóng vai trại chủ: "Phản ứng của cậu chậm rồi."

  Lưu Sùng vẽ râu quai nón, thật ra còn rất trẻ, năm nay mới tốt nghiệp học viện điện ảnh và truyền hình, hơn nữa tuy rằng anh cao, dáng người khỏe mạnh, tính cách lại kém bề ngoài rất xa, rất mềm mại còn dễ xấu hổ.

  Mặt anh đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xin lỗi mọi người: "Xin lỗi."

  Lại cúi đầu xin lỗi Úc Vi Tinh.

  Anh biết động tác kia của Úc Vi Tinh thật sự rất khó, phải ở trên không trung dựa vào thắt lưng xoay người.

  Úc Vi Tinh nghiêng người tránh ra, không tiếp anh cúi đầu: "Không sao, cậu không cần xin lỗi, chúng ta tiếp tục."

  Thợ trang điểm nhanh chóng trang điểm lại cho bọn họ.

  Động tác diễn như vậy quá phí sức lực, mặc dù nhiệt độ trong núi thấp, động như vậy vài cái, cũng phải ra một thân mồ hôi.

  Thợ trang điểm rời đi, Hà Kỳ Vinh nhận được tín hiệu, nói: "Hiện trường chuẩn bị, động tác tiếp theo, lần thứ hai, Action!"

  Úc Vi Tinh làm lại động tác, nhuyễn kiếm đánh thẳng vào sau lưng Lưu Sùng.

  Trại chủ nhận ra sát ý, cúi người lăn ngay tại chỗ, tránh được nhuyễn kiếm, Yến Vô Song một kích không thành, muốn lên nữa, lại bị nhóm thổ phỉ một lần nữa vọt tới ngăn trở, đành phải lui về phía sau, xoay tròn rơi xuống đất.

  Đuôi mắt quét qua thấy có người đánh úp lại, tay phải hắn mở quạt gấp ra, trở tay đách về phía sau, mặt quạt khảm lưỡi dao mỏng như cánh ve, lưỡi dao sắc bén, cắt đứt cổ họng đạo tặc gần người.

  Máu tươi phun ra tung tóe rơi xuống mặt, Yến Vô Song giơ tay lên, chán ghét "Xuy" một tiếng, dùng sức hất ra, tay phải cầm quạt, tay trái cầm kiếm, lại bắt đầu ra tay...

  ...

  Đoạn này được quay lại chín lần, mười lần.

  Trong đó có hai lần là do Úc Vi Tinh, một lần quạt không mở ra được, một lần là lúc cậu rơi xuống đất không biết giẫm phải chỗ nào, trượt chân, những thứ khác đều do Lưu Sùng hoặc diễn viên quần chúng.

  Hiển nhiên nhân số nhiều không có biện pháp thành thạo như cảnh đầu tiên, hơn nữa diễn viên cũng không phải có kinh nghiệm đánh nhau phong phú như Đổng Lễ, chỉ quay mười một lần đã thông qua, đã vượt qua kỳ vọng của Hà Kỳ Vinh.

  Y hài lòng.

  Hà Kỳ Vinh nói: "Nghỉ ngơi nửa giờ rồi tiếp tục."

  Úc Vi Tinh khát muốn chết, rót một chén nước lớn uống từng chén từng chén còn chưa đủ, để Chu Lẫm tiếp tục rót đầy, lại uống hết hơn nửa chén, cuối cùng mới sống lại.

  "Anh có mang theo thuốc và băng gạc không?"

  Nói rồi, cậu vén tay áo lên, lộ ra khuỷu tay bị mài rách da, làn da của cậu mịn màng, bị thương một khối lớn, máu không chảy nhiều, chỉ là không ngừng chảy ra.

  Chu Lẫm nhíu mày, "Sao lúc nãy cậu không nói?"

  Úc Vi Tinh bình tĩnh nói: "Cũng không phải vết thương lớn, chỉ trầy da một xíu, không cần dừng lại bôi thuốc băng bó."

  Chu Lẫm sửng sốt, nhìn Úc Vi Tinh.

  Úc Vi Tinh hỏi: "Sao vậy?"

  "Không, chỉ là cảm thấy vui mừng." Chu Lẫm lấy hòm thuốc ra, cúi đầu tìm thuốc giúp cậu xử lý vết thương, tiếp tục nói: "Vết thương như vậy, đúng là đối với phần lớn nghệ sĩ bây giờ mà nói đã là chuyện lớn, bây giờ không thể so với trước kia, ai nấy cũng được nuông chiều lớn lên, hơn nữa nghệ sĩ có tí danh tiếng lại có người nâng đỡ, cho dù một chút vết thương nhỏ, cũng là chuyện rất lớn."

  Ngẩng đầu nhìn cậu một lát, "Trước kia cậu cũng vậy."

  Lại trợn trắng mắt, "Có một lần tham dự hoạt động, ngón cái của cậu không cẩn thận bị cắt một lỗ rất nhỏ, đã hô to gọi nhỏ, nói muốn đi bệnh viện, làm ơn, rõ ràng vết thương sắp khép lại rồi."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Không biết vì sao, sống lưng của cậu không hiểu sao lại phát lạnh, rất có dự cảm không tốt.

  "Sau đó, chuyện này còn lên hot search, cư dân mạng đều biết cậu được 'nuông chiều từ bé'."

  Úc Vi Tinh: "..."

  Dự cảm đã ứng nghiệm.

  Wc (f*ck), xấu hổ quá!

  Úc Vi Tinh dùng bàn tay còn trống xoa lỗ tai, ho một tiếng: "Sau này sẽ không."

  "Anh biết." Chu Lẫm nhớ lại hai tháng trước, lúc luyện tập Úc Vi Tinh bị ngã vô số lần, trên người đã xanh tím thành như vậy cũng không kêu.

  Dùng ô-xy già khử trùng vết thương, Chu Lẫm hỏi: "Có dùng sức quá không?"

  "Không đâu."

  Hà Kỳ Vinh lại gần, nhìn thấy vết thương, hỏi, "Lúc nãy ngã?"

  Úc Vi Tinh ừ một tiếng, nói: "Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ làm bẩn trang phục diễn."

  Hà Kỳ Vinh xua tay, "Chuyện này không sao, dù sao hôm nay cậu mặc xong sẽ phải đưa đi giặt, lát nữa cậu đánh nhau, trên người còn phải dính rất nhiều 'máu'."

  Y lại hỏi: "Còn chỗ nào khác bị thương không?"

  Úc Vi Tinh lắc đầu: "Không có."

  "Vậy thì tốt."

  Hà Kỳ Vinh nói chuyện chính, "Đợi lát nữa quay, sẽ phải quay rất nhiều cận cảnh ống kính, làm mấy động tác này, cậu phải chú ý biểu cảm với ánh mắt..."

   Y miêu tả lại một vài nơi cần quay cận cảnh.

  "Đột nhiên thay đổi phương thức quay phim?" Úc Vi Tinh đem thắc mắc hỏi ra.

  Hà Kỳ Vinh không trả lời ngay, ngược lại mời cậu cùng xem lại. Úc Vi Tinh không rõ nguyên do, chờ xử lý vết thương xong, đứng dậy đi theo y.

  Chiếu lại cảnh quay lúc nãy, Hà Kỳ Vinh cười híp mắt nhìn cậu, "Đã hiểu chưa?"

  Úc Vi Tinh chớp chớp mắt, bị sự đẹp trai của mình làm cho ngây người, nhất là trở tay dùng quạt giết người, máu bắn lên mặt, màu da của cậu trắng, máu lại đỏ tươi, thị giác tương phản rất tuyệt.

  Cậu xoa mũi, chần chờ, "Tôi đẹp?"

  Hà Kỳ Vinh giơ ngón cái lên, không chút do dự khen ngợi, "Là rất rất đẹp, sau khi phát sóng chắc chắn sự đẹp trai của cậu sẽ hút được một đống người." Những lời này tuy rằng không phải trả lời, nhưng cũng chẳng khác nào cho đáp án.

  ...

  Nghỉ ngơi xong, tiếp tục quay phim.

  Lần này năm người Thẩm Lâm Lâm, Sở Thần Thăng, Tống Viễn Bân, Trương Y, Giang Thi Minh đều phải tham gia trận đánh hội đồng này, bọn họ còn mang theo một đám sai dịch.

  Mặc dù mỗi động tác đều đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng lúc quay thật và luyện tập vẫn có tí khác biệt, còn phải băn khoăn đến ống kính, vì thế cảnh quay này từ lúc bắt đầu đã không ngừng NG.

  Vấn đề chủ yếu là Trương Y và Giang Thi Minh chưa từng quay phim hành động.



  Thẩm Lâm Lâm, Sở Thần Thăng, Tống Viễn Bân cũng có vấn đề của riêng mình, nhưng so với bọn họ, sẽ nhỏ hơn một ít, điều chỉnh tương đối nhanh.

  Tính kiên nhẫn của Hà Kỳ Vinh rất tốt, NG hơn mười lần, vẫn cười, bởi vì cảnh đánh nhau lớn như vậy, trong vòng một ngày vốn không có khả năng quay xong, nếu có, đó cũng là kỳ tích.

  Kỳ tích sở dĩ gọi là kỳ tích, là vì xác suất xảy ra rất rất nhỏ.

  Hôm nay cũng không xuất hiện.

  Quay đến 4 giờ chiều, 5 người có thể dùng ống kính một đôi tay đếm ra, bọn Thẩm Lâm Lâm ủ rũ cụp đuôi, nghe thấy Hà Kỳ Vinh tuyên bố hôm nay đến đây trước, tâm trạng càng nặng nề.

  Úc Vi Tinh vỗ vỗ bả vai Giang Thi Minh và Sở Thần Thăng, lại an ủi Thẩm Lâm Lâm và Trương Y, cuối cùng nhìn về phía Tống Viễn Bân một mình đi bên cạnh.

  Do dự giây lát, vẫn nói với anh, "NG không phải vấn đề cá nhân, anh không cần quá rối rắm."

  Tống Viễn Bân nghe vậy, ngước mắt nhìn cậu, lâu sau mới nói: "Cảm ơn."

  Úc Vi Tinh cười với anh.

  Lại nói với mọi người: "Hôm qua em đã đặt xe thức ăn của khách sạn Lâm Giang, đến ba chiếc, tiêu chuẩn là sáu vị đầu bếp, đồ Trung, đồ Tây, đồ Pháp có hết."

  Tối qua biết chuyện hôm nay phải lên núi quay phim, cậu lại gọi cho khách sạn Lâm Giang lần nữa, đổi xe thức ăn tối, lại gọi thêm hai chiếc.

  Khách sạn Lâm Giang không chỉ nổi tiếng là chỗ ở xa hoa, mà thức ăn còn ngon và trà chiều cũng rất nổi tiếng, Thẩm Lâm Lâm bị thức ăn ngon hấp dẫn, tinh thần phấn chấn hỏi, "Em nói thật?"

  Úc Vi Tinh mỉm cười: "Thật."

  Bụng Trương Y phối hợp kêu ùng ục, mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng kéo Thẩm Lâm Lâm, "Chị Lâm Lâm, chúng ta đi nhanh lên."

  Thẩm Lâm Lâm bị sự đáng yêu của cô bạo kích, cuối cùng cũng chữa khỏi phiền muộn buổi chiều không ngừng ăn NG, xoa nắn mặt Trương Y, kéo cô, "Ừ."

  ...

  Tuy 6 đầu bếp không làm được thức ăn cho toàn bộ đoàn làm phim, nhưng phần lớn mọi người vẫn thưởng thức được mỹ vị từ trong phần ăn của đồng bọn. Ăn uống no đủ, mệt mỏi một ngày được xua tan, tinh thần mọi người một lần nữa phấn chấn đứng lên.

  Đêm nay có diễn đêm, nhưng không liên quan đến đám Úc Vi Tinh, là cảnh diễn của mấy vai phụ chính.

  Thời gian còn sớm, Thẩm Lâm Lâm đề nghị, "Chúng ta lại luyện tập đi."

  Không ai có ý kiến.

  Bọn họ tìm Đổng Lễ hỗ trợ, Đổng Lễ rất tận trách chỉ đạo bọn họ.

  Một đám người luyện đến 10 giờ, mới dừng lại, kết bạn trở về khách sạn.

  Trở lại phòng, Úc Vi Tinh ngã xuống giường, sức cùng lực kiệt. Nhưng cùng với mệt, cậu còn cảm thấy cực kỳ hài lòng, cậu hưởng thụ biểu diễn trong bầu không khí như vậy, sẽ rất vui vẻ.

  Chu Lẫm hâm nóng ly sữa cho cậu, thấy cậu nhắm mắt nằm trên giường, muốn đắp chăn cho cậu, Úc Vi Tinh cảnh giác mở mắt.

  "Anh tưởng cậu đang ngủ."

  "Còn chưa tắm, chỉ hơi mệt thôi."

  Chu Lẫm ra hiệu cho cậu uống sữa, sau đó nói: "Vừa hay, anh có chuyện muốn nói với cậu."

  "Anh tìm được Triệu Trình Kiệt rồi."

  Úc Vi Tinh sửng sốt, mạnh mẽ ngồi dậy, "Ông ta ở đâu?"

  "Macao."

  Chu Lẫm kéo ghế lại, ngồi xuống nói: "Đúng là ông ta đã đổi tên, bây giờ tên là Lý Trình Lịch, Lý là họ vợ ông ta. Sau lần say rượu lái xe gặp tai nạn, cả nhà họ chuyển đến tỉnh Y cách thành phố D ngàn dặm, 2 năm sau, con gái và con trai ông ta được đưa đến nước A du học, ông ta cũng tự mở nông thôn giải trí."

  "Anh đã kiểm tra nguồn kinh tế của ông ta, trước khi xảy ra tai nạn, tiền lương của ông ta và vợ cộng lại chưa đến 100 ngàn 1 tháng, trong nhà và nhà mẹ đẻ cũng không có tiền. Trình độ học vấn của họ cũng không cao, sau khi chuyển đến tỉnh Y không có khả năng 2 năm tiền lương ngắn ngủi có thể cung cấp cho hai đứa con ra nước ngoài du học, sau đó còn dư tiền mở nông thôn giải trí."

  Úc Vi Tinh đổi tư thế, lấy một cái gối, cằm tựa vào: "Ừ, tiếp tục."

  "Anh lại tra xét tất cả tài khoản thân thích bạn tốt của ông ta, quả nhiên trong tài khoản của mấy người anh em, chị họ, chị ruột, tra được có người gửi tiền 2 năm liên tục, mỗi bút từ mấy ngàn đến mấy vạn, hơn mười vạn không giống nhau. Hai năm, tổng cộng chuyển 400 vạn."

  Gã có hơi buồn bực, "Nhưng mà, tài khoản gửi tiền kia anh không tra được là của ai, người đăng ký là một người trung niên, 7 năm trước bị ung thư qua đời."

  "Đã đủ rồi, Phó gia lại không ngốc, chắc chắn sẽ quét sạch đuôi." Úc Vi Tinh bưng sữa lên uống, uống xong liếm liếm môi, hỏi về Triệu Trình Kiệt, "Triệu Trình Kiệt ở Macao làm gì?"

  Chu Lẫm nói: "Cờ bạc."

  "Mấy năm nay ông ta làm ăn không tệ, kết giao một đống đối tác làm ăn, thỉnh thoảng đi ra ngoài xã giao, theo bọn họ dây vào nghiện cờ bạc. Ông ta càng đánh bạc càng hăng, năm nay thua rất nhiều, gần như táng gia bại sản."

  "Vợ ông ta ly hôn, ông ta vẫn không bỏ được thói nghiện cờ bạc, vay nặng lãi đi đánh bạc."

  Úc Vi Tinh cười, "Thói nghiện cờ bạc của ông ta là nhược điểm lớn nhất, nếu ông ta công thành danh toại, thật đúng là sẽ không moi được thứ gì từ miệng ông ta."

  Chu Lẫm nhìn cậu, "Cậu định tự mình đi tìm ông ta?"

  Gã không đồng ý, "Bây giờ cậu không tiện rời đi."

  Úc Vi Tinh nghe xong, thu lại biểu cảm, trầm mặc. Cũng đúng, đoàn làm phim vừa khởi động máy, cậu không tiện xin nghỉ.

  "Em sẽ suy nghĩ lại."

  Cậu dặn dò Chu Lẫm, "Anh tiếp tục chú ý hướng đi của ông ta, đừng để ông ta chạy hoặc gặp chuyện không may."

  Chu Lẫm gật đầu, "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm tí, anh đi trước."

  Tiễn Chu Lẫm đi, Úc Vi Tinh đóng cửa trở lại phòng khách, kéo rèm cửa sổ sát đất ra, nhìn bóng đêm bên ngoài tự hỏi.

  Cậu không có biện pháp đi, tuy Chu Lẫm có thể đi, nhưng gã không hiểu Phó gia... hay là cậu chỉ huy từ xa? Úc Vi Tinh có hơi do dự, phủ định ý nghĩ này.

  Phó gia cũng không phải người tốt, mà Chu Lẫm chỉ là một người làm công bình thường, không có bất kỳ năng lực tự vệ nào.

  Đi Macao một mình, chỉ sợ không may.

  Lúc này, điện thoại cậu để trong túi vang lên.

  Lấy điện thoại ra thấy tên Tần Hành Hàn, cậu nhanh chóng nhận máy.

  Giọng nói dễ nghe của Tần Hành Hàn truyền ra từ ống nghe, giọng nói lại rất nghiêm túc, "Em không cần đi Macao tìm Triệu Trình Kiệt, Phó Giang Hồng muốn ra tay với ông ta."

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  [Chờ sửa]

  Đoán chừng trưa mai càng không được, cập nhật trước 6 giờ chiều.

  Bắn tim

  -

  Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2022-10-25 14:14:48~2022-10-26 23:49:04~

  Cảm ơn tiểu thiên sứ ném lựu đạn: Nhất Kỵ Tuyệt Trần trên đường mòn 1 cái;

  Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném mìn: Khuynh Càn 1 cái;

  Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Là Nguyệt Lưu Quang, tác giả Cầu Cầu Biệt Cáp, Mộng£1 bình;

  Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play