Chứng cứ trực tiếp ném lên mặt, Tôn Võ Yến cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Gã mím môi, nhìn về phía vợ: "Nói đi, muốn gì."
Gã không tin Tần Hành Hàn muốn nhằm vào mình, chỉ có Trịnh Minh Tú mới có thể, mười năm trước, khi cô phát hiện gã có đứa nhỏ Lục Minh Đào này, tình cảm vợ chồng bọn họ đã hoàn toàn tan vỡ.
Tuy nhiên, bị lợi ích ràng buộc, họ không thể tách rời trong một thời gian dài, Trịnh Minh Tú đột nhiên gây khó dễ, chắc chắn do có nguyên nhân.
Trịnh Minh Tú dựa vào phía sau, đôi môi đỏ câu lên: "Thứ nhất, hạng mục《Thiên hạ vô song》này toàn quyền giao cho tôi phụ trách. Thứ hai, Lục Minh Đào làm chuyện như vậy, không có chút trừng phạt không được, thời gian còn lại năm nay để cậu ta nghỉ ngơi đi, mặt khác trong tay anh có đài trái cây《Thư giãn một ngày》đưa cho Trần Lục. Thứ ba, vị trí phó giám đốc PR đã bị bỏ trống quá lâu, tôi muốn ứng cử một người."
Mỗi lần cô nói một điều, sắc mặt Tôn Võ Yến lại khó coi một phần, cuối cùng đen thành đáy nồi.
Gã há miệng muốn nói chuyện, Trịnh Minh Tú lại bổ sung thêm một câu: "Chỉ có ba điều kiện này, không có chỗ thương lượng."
Tôn Võ Yến nhìn ảnh chụp, nhìn chăm chú chúng nó thật lâu, Tần Hành Hàn thấy vậy, hữu nghị tặng kèm một cái đèn chiếu phim, những tấm ảnh còn lại cũng cùng lúc chiếu ra.
Tổng cộng có chín, ba bức ảnh thân mật, sáu lịch sử trò chuyện. Trong lịch sử trò chuyện không chỉ bôi đen Úc Vi Tinh đêm nay, còn có Lục Minh Đào mấy lần bịa đặt bôi nhọ đối thủ.
Tôn Võ Yến: "..."
Tôn Võ Yến tức giận đến lợi hại, lại phát tiết không ra, chỉ có thể nghẹn, tức giận đọng lại trong lồng ngực, huyết khí dâng lên đại não, thiếu chút nữa không chịu được ngất đi. Gã nhắm mắt lại, hít sâu nhiều lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
"Được, anh đáp ứng em." Gã nói đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Trịnh Minh Tú khoanh tay, cười thắng lợi.
"Ảnh chụp kia..." Tôn Võ Yến vừa nói ba chữ, Tần Hành Hàn đã để Lâm Kha ở trước mặt gã, đem tất cả ảnh chụp lưu vào usb, giao cho Trịnh Minh Tú.
Trịnh Minh Tú cầm usb chơi đùa, móng tay sơn đỏ dưới ánh đèn càng thêm diễm lệ, "Chờ anh đem ba điều kiện tôi nói hoàn thành, tôi sẽ tiêu hủy nó trước mặt anh."
Tôn Võ Yến nhìn cô thật sâu, không nói một lời đứng lên, sải bước ra khỏi phòng họp.
"Cộp--"
Cánh cửa bị đóng mạnh.
Ngô Toàn không hề có cảm giác tồn tại làm người đầu gỗ nửa giờ, lúc này thấy ông chủ lớn đã tức giận rời đi, nghĩ đến việc vừa rồi mình để đoàn đội Họa Thủy Đông Lưu dẫn dắt cư dân mạng đi mắng Úc Vi Tinh, không khỏi ứa mồ hôi như mưa.
"Tiểu Ngô này."
Vu Bính Hương vừa gọi ông ta một tiếng, Ngô Toàn liền giật mình, hoảng sợ đứng lên, há mồm xin lỗi, "Tôi không phải cố ý, tôi..."
"Tôi" nửa ngày, "tôi" lại không thể thốt ra.
Bởi vì ông ta cố ý.
Tần Hành Hàn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, thấy ông ta lảng tránh sự thật, "Ông đem dư luận ác ý đều hướng về phía Úc Vi Tinh."
Ngô Toàn cúi đầu, không cách nào cãi lại.
Ngược lại Vu Bính Hương đứng ra làm người tốt, "Tần tổng, Tiểu Ngô đúng thật là sai, vậy đi, hạ một cấp, lại trừ một số tiền thưởng được chứ?"
Tần Hành Hàn nhìn anh ta một cái, không còn hùng hổ bức người nữa, đêm nay làm được như vậy, đã đủ rồi.
"Vậy cứ như vậy đi."
Hắn đứng dậy, lại gật đầu với Trịnh Minh Tú, "Trịnh đổng, tối nay chúng ta hợp tác rất vui vẻ."
Trịnh Minh Tú cũng đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng, "Tôi nên cảm ơn Tần tổng, chuyện tối nay, giúp tôi rất nhiều."
Tần Hành Hàn lộ ra nụ cười thương mại, "IP là IP tốt, đạo diễn, biên kịch, mấy vị diễn viên chính đều ưu tú, về phần những thứ khác, tôi cũng không hiểu, chỉ là chuyện tối nay, tôi nhìn không thấy có chỗ tốt. Vẫn là câu nói đó, tôi là một doanh nhân, đầu tư vì muốn kiếm tiền."
Ngụ ý, tôi không muốn giúp ai, làm việc này, thuần túy là bởi vì hành vi của Tôn Võ Yến có thể khiến cho đầu tư của tôi trôi dạt.
Trịnh Minh Tú nghe hiểu, hơn nữa cô còn hiểu được một tầng ý tứ khác trong lời nói của hắn -- hắn coi trọng Úc Vi Tinh, ủng hộ Úc Vi Tinh.
Suy luận này, liên hệ đến lời Tần Hành Hàn nói với Ngô Toàn vừa rồi, rất dễ nhớ đến.
Cô vốn không rõ, Tần Hành Hàn cũng không tiếc 150 triệu đầu tư kia, thật sự không cần chạy đến chỗ này, huống hồ trận thế dư luận đêm nay lớn hơn nữa, một khi thay thế Úc Vi Tinh, sẽ có thể bình ổn.
Sau này đổi thành diễn viên nào, chỉ cần không quá tệ, cư dân mạng đều có thể chấp nhận, tâm lý tương tự như kỹ thuật bóng thấp.
Thành thật mà nói, làm thế nào hắn cũng không bị mất vốn.
Nếu là vì ra mặt thay Úc Vi Tinh, lập tức đưa ra lời giải thích nhanh chóng thông suốt.
Nhưng mà Trịnh Minh Tú hiểu được thì hiểu, sẽ không nói ra, nếu Tần Hành Hàn không muốn trực tiếp nhắc đến, cô cũng coi như không biết là được.
Cô nói thêm với hắn, cười nói: "Ừm, ip tốt, diễn viên tốt, đạo diễn biên kịch tốt, đội hình này, chắc chắn sẽ không để anh thiệt thòi."
Tần Hành Hàn ừ một tiếng, "Được."
Rời khỏi tòa nhà Ngự Phong, sau khi lên xe, Lâm Kha vẫn không nhịn được, quay đầu lại hỏi Tần Hành Hàn đã nhắm mắt dưỡng thần, "Tần tổng, anh không nói cho ngài Úc biết sao?"
Lần này bận rộn hơn lần trước phiền phức gấp mấy lần, lần trước nói ra, lần này ngay cả phiền phức cũng đã giải quyết, sao lại không nói?
Tần Hành Hàn mở mắt ra, ngước mắt nhìn y, "Cậu rất nhàn rỗi?"
Không cho Lâm Kha thời gian phản ứng, lại nói, "Bản dịch hợp đồng buổi chiều kia, đổi thành trước trưa ngày mai giao cho tôi."
Lâm Kha. "..."
--
"...... Tra được, là Lục Minh Đào", Chu Lẫm xoay người, ánh mắt lộ ra lửa giận sáng chói, phẫn nộ nói, "Có thể còn có bút tích của Ngự Phong."
"Ngự Phong?" Úc Vi Tinh nhìn gã.
"Ừm, Ngự Phong xuống thủy quân, dẫn dắt cư dân mạng vây công cậu, sau đó thuận thế tự mình ra ngoài."
Úc Vi Tinh: "..."
Ngự Phong Entertainment đối với Lục Minh Đào quả thật là tình yêu đích thực.
Chu Lẫm cảm thấy bị đâm sau lưng, càng nghĩ càng nóng nảy, xắn tay áo lên bộ dáng muốn tìm người hẹn đánh, hùng hổ cầm lấy điện thoại định tìm Ngự Phong chất vấn, nhưng điện thoại của gã còn chưa gọi đến, điện thoại của Vu Bính Hương đã gọi đến trước.
Chu Lẫm nhíu mày, không lập tức nhận, nhìn về phía Úc Vi Tinh, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, "Có phải là đến hủy hợp đồng không?"
Úc Vi Tinh lắc đầu, "Sẽ không."
"Cậu khẳng định như vậy?"
Úc Vi Tinh nói: "Trực giác của tôi."
Chu Lẫm: "..."
Úc Vi Tinh thấy vẻ mặt gã không hoảng loạn, tức giận cũng không thấy đâu, mới nói: "Bình tĩnh à? Bình tĩnh thì trả lời điện thoại đi."
Chu Lẫm: "..."
Tức giận bị Úc Vi Tinh cắt đứt, thật sự tạm ngưng tụ không nổi, suy nghĩ của Chu Lẫm càng thêm rõ ràng, gã nhanh chóng chuẩn bị ứng phó với tình huống xấu nhất, nhận điện thoại.
Kết quả lời nói gã chuẩn bị, một câu cũng không cần nói.
Cúp máy, biểu hiện của gã rất kỳ lạ.
Úc Vi Tinh nhìn gã, lên tiếng hỏi: "Bọn họ nói gì?"