Lúc đang ăn cơm, Hà Nguyệt do dự hồi lâu, mới nói, "Cái đó, Cố Nhiên......."

"Gì vậy?"

"Vì ngày mai anh cũng không có lịch trình gì, nên tôi muốn......" Hà Nguyệt có chút căng thẳng, "Ngày mai tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?"

"Không được." Cố Nhiên không ngẩng đầu lên đã từ chối thẳng thừng.

Hà Nguyệt dùng giọng điệu khẩn cầu nói, "Tôi sẽ chuẩn bị ba bữa cơm xong rồi mới đi, tối sẽ trở về......"

"Cậu định đi đâu?"

"Em trai tôi học ở đại học B, tôi muốn đi thăm nó." Thấy Cố Nhiên có vẻ mềm lòng, Hà Nguyệt lập tức nói, "Sau ngày mai sẽ phải đi làm, lịch trình khá bận, không biết khi nào mới có thời gian để thăm nó nữa."

Cố Nhiên nhướng mày, "Cậu có em trai?"

"Là con của dì tôi, nhưng chúng tôi lớn lên cùng nhau, nó như em trai ruột của tôi vậy." Khi chàng trai nói về em trai, không tự chủ được mà mỉm cười khiến cả người đều trở nên dịu dàng sinh động, "Nó thông minh hơn tôi nhiều, dễ dàng đậu vào đại học B, hơn nữa mới năm nhất đã làm phó chủ tịch hội sinh viên, nếu tôi mà giỏi bằng một nửa nó thì tốt biết mấy."

Cố Nhiên bất mãn trợn mắt nói, "Đại học B thôi, có gì to tác đâu."

Cố Nhiên thực sự có lý do để coi thường đại học B, gia đình hắn có tiếng tăm, hồi trung học đã được cha gửi đi nước ngoài du học, tốt nghiệp đại học ở một trong mười trường hàng đầu của Mỹ, còn theo học ngành kỹ thuật có giá trị cao nhất, nhưng vì ngoại hình hắn quá nổi bật, lại có hứng thú với diễn xuất, cộng thêm gia đình có nhiều tài sản, không cần phải kiếm tiền, cha mẹ đều hy vọng hắn làm những gì mình thích, nên mới chuyển sang làm diễn viên. Còn đại học B mà Bùi Ưu đang theo học tuy trong nước được coi là trường đại học hàng đầu, nhưng không thể so sánh với trường của Cố Nhiên.

Hà Nguyệt nhẹ nhàng nói, "Nó đương nhiên không thể so với anh, nhưng nó là con của gia đình bình thường, dì và dượng cũng không học hành gì nhiều, nó tự mình thi đậu vào đại học B, đã rất xuất sắc rồi."

Cố Nhiên tức giận nói, "Tôi không phải cũng dựa vào khả năng của mình sao?"

"Tôi không có ý đó......"

"Cậu muốn nói, vì tôi có một ông bố giàu có quyền lực, nên dù cho có đạt được thành tựu gì cũng không có gì là lạ?"

Hà Nguyệt không nhanh mồm nhanh miệng như Cố đại minh tinh, chỉ có thể lắp bắp biện minh, "Không phải......"

"Người với người không giống nhau." Cố Nhiên khinh thường nói, "Cậu đừng tưởng tôi dựa vào bố mình mới có được ngày hôm nay. Dù có đưa bố tôi cho cậu làm cha nuôi, thì cậu cũng chỉ có thể làm trợ lý, làm giúp việc cho người ta."

Hà Nguyệt gật đầu, "Tôi chắc chắn không thể so với anh."

"Đương nhiên." Cố Nhiên nói, "Cậu như vậy còn muốn so với tôi?"

Chàng trai dịu dàng mỉm cười, ngưng tranh luận với đại minh tinh độc đoán. Bùi Ưu cũng vậy, rất thích cãi nhau với cậu về mọi mặt, phải khiến cậu không nói nên lời mới vui. Nên dù cho Cố Nhiên có lớn hơn cậu bốn tuổi, nhưng cái tính tranh luận trẻ con đó, luôn khiến cậu nhớ về em trai.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng Hà Nguyệt đã thức dậy, chuẩn bị ba bữa cơm sáng, trưa, chiều để trên bàn, tranh thủ lúc Cố Nhiên còn chưa tỉnh, đã lén lút ra ngoài.

Đại học B cách nhà Cố Nhiên một giờ đi xe, Hà Nguyệt đi bằng tàu điện ngầm đến đó phải mất nhiều thời gian hơn nữa.

Hà Nguyệt trước tiên đi siêu thị, mua hai túi lớn đồ ăn vặt và trái cây mà Bùi Ưu yêu thích, mua xong đồ mới gọi điện cho Bùi Ưu, gần đây cậu bận rộn tìm việc, lần trước gặp Bùi Ưu đã là cách đây mấy tháng.

"Alô?"

"Tiểu Ưu." Giọng Hà Nguyệt nhẹ nhàng, "Là anh."

Người bên kia điện thoại rõ ràng vẫn chưa tỉnh, giọng nói lờ mờ, "Nguyệt Nguyệt? Sáng sớm thế này gọi em có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay đúng lúc có thời gian, đến thăm em, em có rảnh không?"

"Rảnh rảnh, khi nào anh đến thì gọi em, em ngủ thêm một lát."

Hà Nguyệt chưa kịp trả lời, điện thoại đã bị cắt đứt, không cần nghĩ cũng biết đối phương lại tiến vào mộng đẹp.

Đúng vào giờ cao điểm buổi sáng đi làm, trên tàu điện ngầm rất đông người, Hà Nguyệt khó khăn lắm mới chen lên được một chiếc tàu điện ngầm, chắc chắn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở một góc nhỏ gần cửa.

Cuối cùng cũng đến trạm, Hà Nguyệt theo dòng người xuống tàu điện ngầm, trạm này chủ yếu là sinh viên của đại học B và một số trường đại học xung quanh, cậu chỉ đến đại học B một lần, đường đi vẫn chưa quen, hỏi vài người có vẻ là sinh viên mới tìm được cổng trường. Ở cổng có bảo vệ đứng gác, cần có thẻ sinh viên mới vào được, người ngoài phải có giáo viên hoặc sinh viên của trường dẫn vào.

Hà Nguyệt gọi điện cho Bùi Ưu, rồi đứng ở cổng chờ hơn mười phút, mới thấy từ đằng xa có một bóng dáng cao lớn quen thuộc đi tới.

"Nguyệt Nguyệt ~" Bùi Ưu vẫy tay với cậu, chạy tới, "Sao không báo trước mà đến vậy?"

"Chỉ là đến mang chút đồ cho em, em cứ bận việc của mình đi, không cần để ý đến anh, anh chỉ đến nhìn em rồi đi thôi."

"Nhiều đồ ăn thế này! Quá hào phóng rồi! Em ở đây có gì không mua được đâu." Bùi Ưu tự nhiên nhận lấy túi đồ từ tay Hà Nguyệt, "Anh ăn sáng chưa? Em mời anh ăn ở căn tin của trường nhé."

"Được thôi." Hà Nguyệt vui vẻ đáp.

Bùi Ưu là phó chủ tịch hội sinh viên, còn đảm nhận một số chức vụ trong vài câu lạc bộ, thêm vào đó lại cao lớn đẹp trai, cũng coi như là người nổi tiếng trong trường, trên đường đi có vài bạn học đi qua chào hỏi hắn, một vài chị khóa trên thấy Hà Nguyệt đi bên cạnh Bùi Ưu phấn khích chạy lại, liên tục hỏi Bùi Ưu là từ đâu mà dẫn về được một cậu em đẹp trai như vậy, Bùi Ưu khoác tay lên vai Hà Nguyệt, cười hềnh hệch nói với các chị, "Đây là bà xã của em," lại khiến mọi người la hét ầm ĩ. Hà Nguyệt đỏ mặt giải thích, "Tớ là anh trai của em ấy," nhưng các chị hoàn toàn không nghe thấy, tự mình phấn khích, cậu em cao lớn đẹp trai Bùi Ưu và chàng trai xinh đẹp hơn cả con gái này thật sự quá đẹp đôi!

Đến nhà ăn, Hà Nguyệt khó khăn lắm mới thoát khỏi "bàn tay ma quái" của Bùi Ưu, có chút bất lực nhìn em mình, "Em đừng có quậy nữa được không."

Bùi Ưu cả người dựa vào Hà Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt ~ nhớ anh quá."

"...... Không phải anh đến đây gặp em sao."

"Một lát ăn xong thì đi chơi với em nhé."

"Em không đi học à?"

"Hôm nay là thứ bảy mà."

"À...... Được rồi."

Bùi Ưu nhanh chóng hôn lên má Hà Nguyệt một cái, cười tươi nói, "Chúng ta đi công viên giải trí nhé?"

Hà Nguyệt đột nhiên không kịp phòng bị, mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói, "Đã bảo em đừng có quậy mà."

"Em quậy chỗ nào?" Bùi Ưu bất đắc dĩ nói, "Em trai không thể hôn anh trai của mình sao?"

Hà Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, "May mà em còn biết anh là anh trai của em."

Bùi Ưu cười hì hì nhìn Hà Nguyệt, từ khi còn nhỏ xíu, điều mà hắn thích nhất là bắt nạt người anh trai đáng yêu xinh đẹp như thỏ trắng này, hồi nhỏ Hà Nguyệt thường bị hắn bắt nạt khóc đến hai mắt đỏ hoe, nhưng sau khi được dỗ dành một chút lại cười tươi trở lại.

Những chuyện hồi nhỏ như thể mới xảy ra hôm qua, cậu bé trắng trẻo mịn màng ngày nào, giờ đã trở thành một chàng trai đẹp đẽ trước mắt, nhưng đôi mắt đẹp đượm sương mù ấy vẫn trong veo như hồi nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play