Sau Khi Trọng Sinh Cả Hậu Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

C1.


3 tuần


1

Ta chết rồi, bị tên cẩu Hoàng đế hại chết.

Đã nói là ăn xong cua thì không thể ăn quýt.

Hắn cứ nhất quyết bắt ta thử quýt vừa được nước phiên quốc cống nạp.

"Phiên quốc đưa tới hai mươi quả quýt, trẫm đặc biệt giữ lại mười chín quả cho ái phi! Ái phi không ăn trẫm sẽ buồn lắm đấy!"

"Đa tạ Hoàng thượng, nhưng ta vừa ăn cua, không thể ăn quýt."

Tên cẩu Hoàng đế rõ ràng là thất vọng, mắt ngày càng đỏ: "Không ăn thì thôi, đừng bận tâm đến cảm xúc của trẫm."

Để hắn không khóc, ta miễn cưỡng ăn một quả quýt.

Ai ngờ quả quýt này lại ngon đến vậy.

Ta không cẩn thận ăn nhiều quá, rồi ta ngộ độc thực phẩm mà chết.

Lần mở mắt tiếp theo, ta tái sinh vào đêm tân hôn của ta và tên cẩu Hoàng đế.

2

Ta và tên cẩu Hoàng đế là thanh mai trúc mã, nói thẳng ra chính là yêu sớm.

Nhưng sau khi hắn lên ngôi, lại cưới con gái của lão thần tam triều làm Hoàng hậu.

Điều này khiến ta tức giận đến mức không nói chuyện với hắn suốt mười lăm ngày.

Khi ta vào cung, tuy rằng chỉ là một Quý phi, nhưng đãi ngộ lại tốt hơn cả Hoàng hậu, ở trong cung lớn nhất, dùng đồ đắt nhất.

Tên cẩu Hoàng đế còn đêm nào cũng nghỉ lại trong tẩm cung của ta.

Đây chẳng phải là kéo thêm thù hận cho ta sao?

Chả trách đời trước Hoàng hậu luôn nhắm vào ta.

Vì vậy, ta quyết đoán, đá một cước đẩy văng tên cẩu Hoàng đế đang ôm ta ngủ ngon lành: "Cút về điện Cần Chánh của ngươi đi!"

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta vừa nhấm nháp hạt dưa vừa thầm tính toán trong lòng:

【Đàn ông chẳng ai ra gì, ngày mai ta sẽ đi ôm đùi Hoàng hậu.】

Ai ngờ chưa đầy nửa canh giờ sau, Hoàng hậu đã xuất hiện trong tẩm cung của ta.

"Muội muội tốt, ta đến đây!"

3

Ta và Hoàng hậu nhìn nhau không nói gì.

Nàng nhìn hạt dưa trong tay ta: "Muội muội tốt không mời ta nhấm nháp chút sao?"

【Ai là muội muội tốt của ngươi, lời có thể nói bừa nhưng không thể nhận bừa người thân!】

Nghĩ vậy trong lòng, nhưng ta vẫn cười tươi, bốc một nắm hạt dưa đưa cho nàng: "Đủ không nương nương?"

"Đủ rồi, nếu không đủ ta sẽ lấy thêm." Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh ta, cắm đầu nhấm nháp rôm rốp.

【Không đúng, rốt cuộc nàng đến đây làm gì vậy!】

Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta: "Không phải ngươi nói muốn ôm đùi ta sao? Ta đến rồi, mau ôm đi."

Ta ngớ người, sao nàng ta lại biết những gì ta nói trong lòng?

"Ai nói ta muốn ôm đùi nương nương chứ?"

"Nàng, nàng, nàng ấy, còn có hắn nữa." Hoàng hậu vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa chỉ một loạt cung nữ thái giám phía sau ta.

Vì vậy, ta thử thăm dò, nói trong lòng:

【Đừng nói với ta tất cả đều là người của Hoàng hậu?】

Cung nữ thái giám đồng loạt quỳ xuống: "Dù chúng ta là người của Hoàng hậu, nhưng trái tim chúng ta thuộc về Quý phi nương nương! Chúng ta chỉ muốn giúp Quý phi nương nương đạt được nguyện vọng thôi!"

Hỏng rồi, quả nhiên họ có thể nghe thấy tiếng lòng của ta.

4

Ta dứt khoát chấp nhận: "Chỉ hỏi ngươi có cho ta ôm đùi hay không thôi."

"Cho, cho, cho." Hoàng hậu duỗi một chân ra, "Ôm đi."

Ta xấu hổ ôm lấy đùi nàng, quả thật cũng khá thon thả.

【Từ giờ ngươi làm đùi của ta thì không được làm khó ta nữa đâu.

【Nếu có nương nương nào bắt nạt ta, ngươi phải đứng ra bảo vệ ta đó.】

Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Diêu Thu, ngươi là Quý phi, Quý phi đấy biết không? Ngoài ta ra, ai dám bắt nạt ngươi?"

Ồ, suýt nữa quên mất thân phận của mình.

Hoàng hậu ôm lọ hạt dưa của ta rời đi, trước khi đi còn mời ta sáng mai đến chỗ nàng vào giờ Mão, để bàn về yến hội Trung thu.

Nhà ai mà họp từ giờ Mão chứ!

Cuộc họp này cũng khá long trọng, người tham gia cũng không ít.

Sau khi lên ngôi, tên cẩu Hoàng đế cưới một đống phi tần, lấy danh nghĩa là để thu phục lòng các đại thần!

Cho đến khi chết, ta vẫn chưa nhận diện được hết bọn họ.

5

Thục phi ngồi đối diện ta, ngáp còn dữ dội hơn ta.

Hoàng hậu nói gì, nàng ấy cũng gật đầu lia lịa: "Thần thiếp thấy Hoàng hậu nương nương nói rất đúng ạ!"

Ta nghi ngờ nàng chỉ muốn cuộc họp nhanh chóng kết thúc để về ngủ bù.

Sau khi thảo luận xong về món ăn và thứ tự các món, Hoàng hậu nương nương lại nói:

"Ngự thiện phòng đã làm sẵn bánh trung thu rồi, lát nữa các ngươi mỗi người mang một phần về. À, Thục phi, chỗ ở của ngươi gần Thái hậu nhất, ngươi giúp ta mang phần bánh cho Thái hậu nhé."

Thục phi cười hiền hậu: "Được ạ, thần thiếp đảm bảo sẽ đưa đến nơi."

Hoàng hậu hơi nhíu mày: "Mang cho Thái hậu loại nào thì hợp nhỉ…"

Thục phi tự đề xuất: "Bánh ngũ nhân đi, bánh ngũ nhân đặc biệt thơm."

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao kiếp trước Thục phi bị Thái hậu cấm túc trước Trung thu.

【Thục phi nương nương sao lại mang bánh ngũ nhân cho Thái hậu chứ, ngươi có biết Thái hậu dị ứng với ngũ nhân không?

【Không muốn sống nữa à! Có phải muốn bị cấm túc không! Hãy tỉnh táo lại đi Xuân Yến.】

Thục phi run rẩy một chút, lập tức đổi bánh ngũ nhân thành bánh trung thu trứng muối.

Khi không có ai, nàng ôm lấy ta khóc nức nở: "Ân nhân! Ngươi chính là ân nhân của ta ô ô ô!"

6

Trong yến hội Trung thu, Thục phi được sắp xếp ngồi bên cạnh Thái hậu, rất được sủng ái.

Vì bánh trung thu trứng muối nàng tặng đã gợi lại ký ức thời thơ ấu của Thái hậu.

Nhìn những phi tần khác cố gắng hết sức nịnh nọt Thái hậu, ta cảm thấy khinh thường.

【Mang tặng kem dưỡng da có ý gì đây, da của Thái hậu còn đẹp hơn cả ta, bà ấy cần sao?

【Còn ngươi nữa, nói Thái hậu vẫn đẹp như xưa, ta chưa thấy ai đẹp hơn Thái hậu cả!】

【Haizz, bao giờ ta mới có thể xuất sắc như Thái hậu đây.】

"Thu nhi, đến ngồi bên cạnh ai gia đi." Thái hậu cười vẫy tay gọi ta.

Ta và Thục phi ngồi hai bên Thái hậu, rõ ràng là hai tên tay sai đắc lực.

Đến lúc phân chia lễ vật, ta mới biết ngồi cạnh Thái hậu có lợi thế gì.

Bà ấy thực sự rất hào phóng, chia hết mọi thứ cho ta và Thục phi.

【Ta yêu Thái hậu nương nương suốt đời ô ô ô.】

Thái hậu lại nhét vào tay ta một đĩa kim nguyên bảo.

7

Tên cẩu Hoàng đế không hài lòng khi thấy ta trước mặt mọi người chỉ lo nịnh Thái hậu mà phớt lờ hắn.

Đêm đó, hắn lật qua lật lại tra tấn ta một trận, bắt ta phải nói yêu hắn mười đời mới tha.

Ta nhìn trần giường mà đảo mắt trắng.

【Sao hắn không đi tìm phi tần khác nhỉ, chẳng lẽ là không được?】

Tên cẩu Hoàng đế nghiến răng, ánh mắt đầy lửa giận: "Trẫm không làm được?"

Hỏng rồi, quên mất hắn cũng nghe được tiếng lòng của ta.

Đêm thật dài…

Bảy ngày sau, ta cuối cùng cũng sống sót.

Hoàng hậu mời ta đến cung của nàng tham dự buổi trò chuyện trà.

Không mang theo gì thì trông thật nhỏ mọn, mang nhiều quá lại giống như đang khoe khoang.

Vì vậy, ta chu đáo mang theo hai mươi tư bông cúc khô.

Trong hậu cung, kể cả Hoàng hậu, có tổng cộng mười hai phi tần, mỗi người hai bông, vừa đủ.

8

Kết quả là chỉ có mình ta mang quà.

Được rồi, tất cả đều đến để ăn chùa mà.

"Hoàng thượng thật là quan tâm đến Quý phi nương nương, chỉ có ba mươi bông cúc do Ba Tư cống nạp, mà hai mươi chín bông đều được dành cho nương nương."

Lý mỹ nhân mới vào cung che miệng cười.

【Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nói mỉa, đừng cười nữa Lý Thúy Thúy.】

Lý mỹ nhân không cười nổi nữa, có lẽ trời sinh đã không thích cười rồi.

Hoàng hậu tìm cách xoa dịu tình hình, gọi người mang khay trái cây lên, mọi người lập tức vui vẻ nói cười.

Thục phi thì thầm một cách bí mật: "Ê, các ngươi có biết không, Thất Vương gia và Thất Vương phi lại ly thân rồi."

"Đây là lần thứ bảy trong tháng này rồi phải không?" Dung tần hưởng ứng.

Ta ung dung uống trà hoa cúc.

【Chuyện cũ rích này có gì mà bàn tán, ta còn biết cháu trai của Định Viễn hầu thực ra là con của ông ta và con dâu, vì con trai ông ấy thích đàn ông mà.】

Nhìn những gương mặt ngỡ ngàng trước câu chuyện, đặc biệt là vẻ mặt kinh ngạc của Dung tần.

Ta lại nhớ ra một chuyện.

【Ngày mai chính là ngày Hoàng thượng giết Dung tần.】

Dung tần run rẩy một chút:[ "Tại sao lại giết ta??? Không quan tâm nữa, chạy trước đã."]

【Không đúng, ta nhớ nhầm rồi, ngày mai không phải giết Dung tần, là ai nhỉ?】

Cả căn phòng lập tức đồng loạt quay lại nhìn ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play