Chương 76:

"Hơn nữa năm đó bị ôm nhầm không phải lỗi của cô, lúc đó cô còn chỉ là một đứa trẻ thôi. Bây giờ nhà đã tìm được cô, đương nhiên cô phải về nhà bên cạnh người thân của mình."

"Loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta, đàn ông nào sẽ thích cô ta, trừ khi vị hôn phu của cô ta mù mắt mới trách cô mà không trách cô ta!"

"Theo tôi thì thực ra vị hôn phu của cô ta có lẽ đã sớm không muốn ở bên cô ta rồi, biết đâu cô về còn giúp anh ta. Vì vậy cô đừng tự trách mình nữa. Lát nữa nếu anh ta dám chỉ trích cô, tôi sẽ là người đầu tiên giúp cô dạy dỗ anh ta!"

Vương Tranh Lượng nói một tràng đầy phẫn nộ nhưng trong lòng lại dần dần nảy sinh nghi ngờ. Sao dạo này chuyện ôm nhầm tìm người thân lại nhiều thế. Cách đây không lâu hắn mới nghe mẹ kể chuyện nhà họ Lâm ôm nhầm con, bây giờ lại nghe cô gái trước mắt này kể về thân thế tương tự, những người làm bố mẹ kia cũng thật là bất cẩn.

Mấy ngày nay hắn đều ở ký túc xá của trường, không có thời gian về nhà, cũng không biết chuyện nhà họ Lâm xử lý thế nào rồi. Nhưng nghĩ lại thì Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không rời đi, dù sao thì cô cũng có một vị hôn phu vừa ưu tú vừa có gia thế tốt như vậy, cô chắc hẳn phải bị điên mới không kết hôn với hắn mà về quê với bố mình.

Tính ra cũng đã mấy ngày không qua thăm cô rồi. Lần trước cơ hội tốt như vậy bị Lâm Tiểu Soái phá hỏng, sau đó hắn cũng chẳng muốn gặp lại hai chị em họ trong một thời gian dài nhưng sau nhiều ngày như vậy, hắn lại động lòng. Liếc nhìn Lâm Thi Thi trước mặt, rồi lại nghĩ đến khuôn mặt thanh tú như hoa sen, không cần trang điểm cũng có thể khiến người khác kinh ngạc và thân hình cân đối của Minh Nguyệt, hắn đột nhiên thấy hứng thú với Lâm Thi Thi giảm đi rất nhiều.

Nhưng thấy cô ta đáng thương như vậy, Vương Tranh Lượng vẫn quyết định giúp cô ta tìm vị hôn phu kia. "Cô biết anh ta tên gì hoặc ở đâu không, tôi đưa cô đi tìm anh ta."

Tiện thể xem thử cái tên đàn ông vô dụng bị vị hôn thê bỏ rơi là ai, ngay cả việc vị hôn thê bỏ đi cũng không biết, đúng là ngu ngốc! Vương Tiểu Soái thầm chế nhạo trong lòng.

Lâm Thi Thi ngẩng đầu nhìn hắn, dùng hết sức bóp chặt lòng bàn tay mới khiến mình bình tĩnh lại, giả vờ do dự. "Hình như là Vương Tranh Lượng, tôi nghe bố mẹ tôi nói vị đồng chí Vương đó làm việc ở trường Đại học Hải Thị, vì vậy hôm nay tôi đến đây cũng là để thử vận may, xem có thể tìm được người ta không."

Sau khi xác định lời mình nói không có sơ hở gì, Lâm Thi Thi mới nghi ngờ nhìn hắn. "Vị đồng chí này, anh có biết đồng chí Vương Tranh Lượng ở đâu không?"

Còn Vương Tranh Lượng lúc này sau khi nghe Lâm Thi Thi nói vậy thì đã ngây người. Vương Tranh Lượng... Không phải là chính hắn sao? Vậy là cô ta đến tìm hắn!

Hai nhà ôm nhầm con... Gần đây tìm được người thân và đưa về... Vị hôn thê bỏ đi còn vị hôn phu thì vẫn chưa biết gì...

Vậy là nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi lại chính là hắn! Nhận ra điều này, mặt Vương Tranh Lượng lập tức trắng bệch, khó coi vô cùng. Hắn không thể tin được Lâm Minh Nguyệt lại bỏ đi, về quê với bố đẻ của cô! Không những vậy, cô còn dám hủy hôn với hắn, cô lấy đâu ra can đảm như vậy chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play