Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng

65


3 tuần

trướctiếp

Chương 65:

Dù sao thì nguyên thân đã trải qua những ngày tháng như vậy mười mấy năm, cô ấy mới nghe được vài câu như vậy đã không chịu nổi, vậy thì những chuyện khác cô ấy làm sao có thể chịu đựng được?

Lâm Thi Thi hoàn toàn không ngờ em trai ruột của mình là Lâm Tiểu Soái lại có tính tình như vậy. Mặc dù tối hôm qua lúc ăn cơm cô ta đã mơ hồ nhận ra Lâm Đông Thuận và Chu Cầm có hơi nuông chiều con trai nhưng cô ta cũng có thể hiểu được vì thời đại này trọng nam khinh nữ.

Nhưng cô ta không ngờ cậu ta được nuông chiều quá mức, đến cả tính tình cũng trở nên méo mó. Lâm Thi Thi mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Soái.

Lâm Tiểu Soái không sợ cô ta. Trong nhà họ, bất kể là chị gái hay em gái gì, chỉ cần là con gái thì đều phải nghe lời cậu ta! Huống hồ người trước mặt này mới được tìm về, ngoài việc trong người chảy dòng máu nhà họ thì có quan hệ gì với nhà họ đâu, còn dám nổi giận với cậu ta sao? Cẩn thận cậu ta không vui thì sẽ trực tiếp bảo bố mẹ đuổi cô ta đi đấy!

Sau khi trút hết cơn giận lên người Lâm Thi Thi, Lâm Tiểu Soái lập tức cảm thấy thoải mái, cũng không thèm để ý đến đám người phiền phức ở dưới lầu nữa, trực tiếp quay người lên lầu.

Còn về quà cáp gì đó, cậu ta nghĩ ngợi một lúc, nhiều khả năng là tặng cho Lý đại tỷ hoặc người khác. Không thể nào bố mẹ lại tặng quà cho "Lâm Minh Nguyệt" được, phải không? Cười chết mất, ở nhà họ cô ta chẳng khác gì người hầu, bình thường không bị bố mẹ dạy dỗ đã là tốt lắm rồi, bố mẹ còn tặng quà cho cô ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Trước khi quay người rời đi, Lâm Tiểu Soái không nhịn được liếc nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt với vẻ khinh thường, kết quả vừa nhìn qua đã bị Đỗ Kiến Quốc mặt mày nghiêm nghị chặn lại. Lâm Tiểu Soái rùng mình, lập tức giống như con chuột bị mèo nhìn chằm chằm, vội vàng tăng tốc chạy lên lầu.

Cậu ta đi rồi, Lý đại tỷ và những người khác mới thoải mái nói xấu Lâm Tiểu Soái. Nói cậu ta bình thường không học hành tử tế, suốt ngày trốn học đi chơi, quan trọng là Chu Cầm và Lâm Đông Thuận lại chiều chuộng đứa con trai này, thật sự không ra gì.

Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ nghe xong đều nhíu mày. Nếu thằng nhóc này mà ở nhà họ, bọn họ chắc chắn sẽ uốn nắn Lâm Tiểu Soái thành người tử tế! Nhưng may mắn là sau này Minh Nguyệt đã rời khỏi nhà họ Lâm, sẽ không còn phải chịu sự bắt nạt của Lâm Tiểu Soái nữa. Còn về Thi Thi... Thôi bỏ đi, chuyện nhà họ Lâm họ cũng không tiện nói cái gì.

Còn ở trên lầu, Chu Cầm mặt mày cau có như thể người khác nợ bà ta mấy vạn đồng vậy, đổi một góc độ khác nghĩ thì đúng là có người nợ tiền bà ta. Người đó là ai, tất nhiên là Đỗ Minh Nguyệt rồi!

"Được rồi, chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ thôi mà, sau này mua lại là được, mau lấy ra đi, dưới lầu còn đang chờ đấy!"

Dưới sự thúc giục không kiên nhẫn của Lâm Đông Thuận, cuối cùng Chu Cầm cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy chiếc đồng hồ mới mua tháng trước ra. Đồng hồ nữ hiệu Longines, bà ta đã phải bỏ ra hẳn hai trăm sáu mươi đồng mới mua được, chưa kể đến năm tờ phiếu công nghiệp mua đồng hồ bà ta đã tích cóp trong bao lâu!

Kết quả là đồng hồ mới mua về, bà ta vốn định đợi hai tháng nữa khi con trai lên đại học rồi mới đeo đến trường, cũng để cho con trai nở mày nở mặt, ai ngờ còn chưa đeo được mấy lần thì bây giờ đã phải lấy ra tặng cho người khác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp