Chương 5:
May mà tính cách của nguyên thân nhút nhát, bản chất lại bảo thủ, mỗi lần đều né tránh từ chối, nhờ vậy mới không khiến cho Vương Tranh Lượng đắc ý!
Trong ngoài đều là hố! Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được thở dài.
Nhưng may là mọi chuyện hiện tại đã rẽ sang lối mới, vài ngày trước đột nhiên có một cô gái đến nhà nói rằng cô ta mới là con gái ruột của hai vợ chồng nhà họ Lâm, năm đó cô ta và "Lâm Minh Nguyệt" thật ra đã bị ôm nhầm trong phòng sinh.
Trước không nói cô ta làm thế nào mà biết được chuyện này, nhưng sau khi Đỗ Minh Nguyệt ngẫm lại dung mạo của "Đỗ Thi Thi" trông giống như đúc với Chu Cầm - mẹ của Lâm Minh Nguyệt, cô cũng khẳng định chuyện này chắc chắn không chạy đi đâu được!
Theo Đỗ Minh Nguyệt thấy nếu ôm nhầm thì đổi về là xong, dù sao nhà họ Lâm cũng chưa từng thực sự coi "Lâm Minh Nguyệt" là người nhà, mà chỉ coi cô là bảo mẫu không công, và là công cụ đổi tiền đồ mà thôi!
Nhưng cho dù cô nghĩ vậy thì nguyên thân "Lâm Minh Nguyệt" lại nghĩ không thông, cho rằng đây quả thực là sét đánh giữa trời quang, cho nên những ngày gần đây nguyên thân vẫn luôn rất khó chịu, nỗi buồn tắc nghẽn trong lòng, rồi ba tiếng trước thì tắt thở.
Đối với chuyện này, Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể thở dài bất lực, cô gái này thật sự quá đa sầu đa cảm, hy vọng kiếp sau cô ấy đầu thai vào một gia đình tốt.
Mà Đỗ Minh Nguyệt sau khi đã làm rõ mọi nguyên do thì rất nhanh đã chấp nhận thân phận mới này của mình.
Rốt cuộc đối với cô ấy mà nói thì thân thể này đã là của mình, chỉ cần mình sống tốt là được.
Có thể vì trước khi Lâm Minh Nguyệt qua đời đã khóc quá nhiều, cơ thể thiếu nước, cho nên Đỗ Minh Nguyệt mới vào lúc rạng sáng phải mò mẫm ra ngoài rót nước.
Ai ngờ được là trên đường đi rót nước trở về phòng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cặp vợ chồng nhà họ Lâm.
Nếu như hai người bọn họ thật lòng không nỡ rời xa đứa con gái nuôi dưỡng mười mấy năm thì hẳn trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cũng sẽ cảm thấy vui mừng thay cho nguyên thân.
Nhưng cô nào có ngờ được, sự vô liêm sỉ của bọn họ còn vượt xa tưởng tượng của cô, lý do bọn họ muốn giữ cô lại là bởi vì không nỡ bỏ lỡ mối hôn sự giữa nhà họ Lâm và nhà họ Vương, sợ "Lâm Minh Nguyệt" đi rồi thì sẽ khó giải thích với nhà họ Vương?
Đây là loại người gì chứ!
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được, trợn trắng mắt nhìn về phía phòng ngủ của vợ chồng bọn họ!
Đã chắc chắn là cô không thể rời khỏi đúng không, vậy thì cô thực sự sẽ phải rời đi nơi này!
Nhưng cứ thế mà đi thì có vẻ thiệt thòi, nguyên thân đã làm bảo mẫu nội trợ cho bọn họ mười mấy năm, mình không thể đi tay không như vậy được.
...
Buổi tối hôm ấy, vợ chồng Lâm Đông Thuận và Chu Cầm ngủ một giấc ngon, đến nỗi sáng hôm sau ngủ dậy hơi trễ một chút.
Hai người vội vàng rửa mặt đánh răng rồi xuống lầu, nhìn thấy giờ trên đồng hồ treo ở phòng khách nên không khỏi bước nhanh hơn đến phòng ăn, chậm trễ hơn nữa thì e là sẽ muộn giờ đi làm.
Chỉ là hai người cũng không quá gấp gáp, bởi vì bọn họ biết rõ, lúc này con gái Lâm Minh Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm, chỉ chờ bọn họ tới ăn.
Bọn họ chỉ cần giảm thời gian ăn sáng trước khi đi làm để không bị trễ.
Chỉ là khi hai người đi tới phòng ăn nhìn bàn ăn trống rỗng, lại trực tiếp trợn tròn mắt.
Bữa sáng đâu rồi?